Vân Chi sợ đến mức run rẩy không thở nổi nữa, suýt nữa đã tè ra quần, là tiểu thư Thẩm Tô ôm chặt lấy nàng ấy, nhẹ nhàng kiên định đối phó với sơn tặc, nếu không lúc này đây không chỉ thân thể trong trắng của nàng ấy mất đi, có lẽ ngay cả mạng sống cũng mất dưới lưỡi đao sắc bén, nhuốm máu kia mất thôi.
Khi sơn tặc áp giải nàng ấy và tiểu thư lên núi, đi qua một đoạn đường núi hẹp, tiểu thư bỗng nhiên nhấc vạt áo, một cước đá văng tên cướp bên cạnh, trước khi mọi người kịp phản ứng đã kéo nàng ấy nhảy xuống đường núi, lăn xuống theo dốc.
Sau đó là một đoàn xe đi ngang qua cứu các nàng, chính là những nam nhân ngoài xe ngựa này.
Dù là ân nhân cứu mạng, nhưng Vân Chi vẫn không thể quên được ánh mắt của những nam nhân đó khi vừa nhìn thấy nàng ấy và tiểu thư.
Y phục của tiểu thư đã rách nát, da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh mắt của bọn họ, như bị ánh nắng gay gắt thiêu đốt, dù có che đậy cũng không giấu nổi.
Vân Chi vốn nghĩ rằng các nàng từ hang sói lại vào miệng hổ, may mắn thay, thiếu gia đứng đầu nhóm người này là một thiếu niên quân tử đứng đắn, cởϊ áσ ngoài khoác lên vai tiểu thư, và nhường xe ngựa cho các nàng, nói là sẽ hộ tống các nàng ra khỏi rừng núi, để không gặp lại sơn tặc nữa.
Dù vậy, ấn tượng của Vân Chi về nam nhân hôm nay đã khắc sâu trong lòng, cảm thấy ghê tởm và phản cảm, khiến nàng ấy ngay cả ân nhân bên ngoài cũng không dám nhìn.
Thẩm Tô thấy Vân Chi run rẩy, không khỏi đưa tay đặt lên đầu gối nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng sợ, có ta đây mà."
Giọng nói của Thẩm Tô mềm mại như lông vũ, nghe thì không có sức mạnh, nhưng lại có thể an ủi lòng người.
Vân Chi suýt chút nữa đã bật khóc, nghĩ đến cảnh tượng hôm nay, nghẹn ngào nói: "Là do muội vô dụng, không bảo vệ được tiểu thư, còn để tiểu thư bảo vệ ngược lại cho muội nữa."
Thẩm Tô cười, ngồi trên đệm đối diện Vân Chi, một tay tùy ý đặt lên đùi, một tay chống cằm nhìn nàng ấy, giọng dịu dàng: "Không trách muội, muội cũng đã làm rất tốt rồi."
Mắt Vân Chi đỏ hoe nhìn Thẩm Tô: “Tiểu thư, người thật là một Bồ Tát sống xinh đẹp và nhân hậu."
Thẩm Tô nghe vậy, mày mắt cong cong, cười mà không nói gì cả.
Nàng ấy vốn đã sinh ra xinh đẹp, nay cười nhẹ càng khiến Vân Chi ngây ngất hơn cả.
Thẩm Tô có đôi mắt đào hoa chứa đựng tình cảm, không cười thì như hoa đào mùa xuân, khi cười, ánh sáng trong mắt lay động, như nước xuân lấp lánh gợn sóng, thẳng thắn mà lay động đến tận đáy lòng người, khiến người ta ngứa ngáy, mê mẩn.
Mắt Thẩm Tô đượm tình, sống mũi cao thẳng, môi đỏ như trái anh đào, hoàn hảo sắp xếp trên khuôn mặt trái xoan nhỏ bé.
Trong xe nóng bức, Thẩm Tô cởi bỏ áo ngoài của nam nhân ra, lộ ra làn da trắng như tuyết, nếu để miêu tả làn da mịn màng thì có thể dùng làn da của nàng ấy để nói.
Ánh mắt Vân Chi không khỏi từ mặt Thẩm Tô dời xuống, mọi người cùng là nữ tử mười mấy tuổi, Thẩm Tô lại phát triển rất tốt, bên cưới cặp tuyết phong cao đầy là một vòng eo thon gọn, mềm mại được thắt bằng dải lưng màu hồng nhạt, như thể một cái nắm tay cũng đủ bao trọn vòng eo ấy.
Vân Chi cúi đầu nhìn thoáng qua thân trên phẳng lì của mình, không khỏi ôm chặt bọc, sụt sịt mũi, lặng lẽ dời tầm mắt đi, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa khao khát.
Nàng ấy nhỏ hơn Thẩm Tô hai tuổi, năm nay mới mười bốn, không biết trong hai năm tới có thể lớn lên như vậy không.
Xe ngựa chầm chậm tiến về phía trước, Vân Chi rất lo lắng hỏi Thẩm Tô: "Sao chúng ta có thể đến kinh thành được đây..."
Xe ngựa của các nàng bị sơn tặc cướp mất rồi, xa phu và tùy tùng cũng bị gϊếŧ chết hết, ngay cả y phục và hành lý cũng không còn nữa chứ đừng nói gì đến lộ phí.
Đặc biệt là tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu phải đi bộ đến kinh thành thì... Vân Chi không dám nghĩ nữa.
Thẩm Tô nghe vậy chớp mắt vài cái: “Chẳng phải có xe ngựa đây sao, chúng ta xin đi nhờ xe của họ vào kinh được mà."
Vân Chi ngẩn người: “Họ đến kinh thành hả?"
Thẩm Tô cười, ánh mắt lay động, nhìn về một cái hộp đựng thức ăn trong xe: “Cái kia là điểm tâm của Trân Tu Các ở kinh thành mà hồi nhỏ ta thường ăn đấy."
Vậy thì, nhóm người này chắc hẳn là đang đến kinh thành rồi.