Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 91

Nhưng trước đây Trình Mông đã từng thích cô, nên có thể nhận thấy rõ ràng.

Trình Mông mỉm cười, cô lấy dây buộc tóc từ trên cổ tay, buộc lại mái tóc: "Vậy đó, tôi cũng đâu có nghĩ bản thân mình thay đổi nhiều, trừ phi tôi của sáu năm trước đứng trước mặt."

Thức ăn trong quán được phục vụ rất nhanh, trước mặt hai người chỉ có một thố cơm.

"Gần đây tôi đang giảm cân." Trình Mông nói, "Tôi phải ăn ít cơm hơn, carbohydrate tinh chế sẽ gây trở ngại cho việc giảm cân của tôi."

Phương Du chớp chớp mi nói: "Cậu đâu có mập đâu."

"Tôi đã tăng cân rất nhiều đó."

Trình Mông nói đến đây liền thở dài một hơi, không thể nhịn được nữa, giải thích: "Tôi cũng không còn cách nào khác, bạn gái thỉnh thoảng lại cho tôi ăn."

Phương Du bị sặc khi nghe cô ấy đột ngột nói về chuyện tình cảm của mình, quay đầu đi ho nhẹ, khi ngước mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Trình Mông, cô ấy đưa khăn giấy cho cô: "Tiếc là lần này cậu về gấp quá, không có nhiều thời gian. Không thì tôi đã mời cậu đến nhà chúng tôi ăn tối."

"Sau này có cơ hội tôi sẽ đến mà." Phương Du cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng.

Trình Mông múc cơm vào chén mình, nhìn chằm chằm vào cô: "Còn cậu thì sao? Phương Du."

"Hửm?"

"Mấy năm qua cậu vẫn không yêu đương gì sao?"

"Tôi đang bận phát triển sự nghiệp của mình." Phương Du nói: "Bây giờ đã là trợ lý tổng tài rồi."

Trình Mông: "Ồ! Trợ lý tổng tài!"

Cô ấy ăn một miếng bí đao trong chén, sau khi nuốt xuống, cô ấy lại có vẻ do dự.

"Cậu còn muốn hỏi tôi điều gì sao?" Giác quan của Phương Du bây giờ rất nhạy bén, lập tức có thể nhìn thấu được vẻ mặt bối rối của Trình Mông.

Trình Mông do dự: "Chính là thế này..."

"Tôi đã tò mò từ lâu rồi."

"Ừm, cái gì cơ?"

"Lúc chúng ta làm thêm ở Trung tâm thương mại Lâm Lí, cậu còn nhớ không? Một đêm nọ, bạn của cậu đến đón cậu tan làm." Giọng nói của Trình Mông hòa vào sự ồn ào của quán ăn, nhưng vẫn đến được tai Phương Du một cách rõ ràng, "Hai người không phải chỉ là bạn bè phải không? Ừm... lúc đó hai người trông không giống bạn bè cho lắm, giống người yêu hơn."

Làm sao có người bạn nào có thể ôm nhau như vậy?

Phương Du thoáng giật mình, sau đó lắc đầu: "Không phải đâu." Cô lại dừng một chút, "Mà cũng không hẳn."

Họ đã làm tất cả những điều có thể làm trong một mối quan hệ, nhưng đó chỉ là một mối quan hệ không phải là người yêu.

Trình Mông nghe được trong giọng nói của cô có gì đó khác lạ: "Ồ, thế là hai người hầu như không ở cùng nhau à?"

"Nhiều khác biệt lắm." Phương Du bình tĩnh cong môi dưới, "Điều đó không khả thi đâu."

Ánh mắt Trình Mông run rẩy: "Cô ấy là gái thẳng hả? Gái thẳng là như vậy đó, tôi đã từng..."

Phương Du đổi chủ đề: "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, Mông Mông. Chúng ta đã lâu không gặp..."

Đã quá lâu rồi, cô thực sự không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

"Được rồi!" Trình Mông không hỏi nữa, dù sao cô chỉ muốn giải đáp nghi vấn của mình.

Bởi ánh mắt của "người bạn" nhìn cô lúc đó khiến cô nhớ rất lâu.

Bữa ăn không kéo dài lâu, nhưng Phương Du đã chia sẻ rất nhiều về cuộc sống của mình trong sáu năm qua với Trình Mông. Khi họ bước ra khỏi quán, đồng hồ đã điểm mười giờ, một số chỗ trong quán ăn đã trống, những người phục vụ đều đang dọn dẹp.

Bạn gái của Trình Mông là một tỷ tỷ trưởng thành, biết tối nay Trình Mông sẽ đi ăn tối cùng bạn, cô ấy lo lắng Trình Mông về nhà một mình vào ban đêm nên đã lái xe tới trước, nhân tiện cũng muốn đưa Phương Du về nhà.

Phương Du muốn từ chối lòng tốt của họ, nhưng Trình Mông và bạn gái cứ nài nỉ, cô không thể cưỡng lại nên ngồi ở ghế sau.

Trình Mông và bạn gái của cô ấy rất thân thiết, luôn trò chuyện ở hàng ghế đầu. Trình Mông thậm chí còn nói mình đã ăn bao nhiêu cơm, Phương Du nghe vậy khóe môi hơi cong lên.

Nhìn thấy khoảnh khắc vui vẻ của người khác, tâm trạng của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên, họ không bỏ rơi cô, cũng nêu ra những chủ đề liên quan đến cô. Chẳng hạn như trước khi cô về lại thủ đô, có thể gặp nhau lần nữa không. Bây giờ trong trung tâm Liễu Thành có một nhà hàng rất ngon, họ muốn đưa cô ấy đến đó.

Nhưng Phương Du không có nhiều thời gian như vậy nên đành từ chối.

Trong khi trò chuyện, họ gần như đã đến nơi. Quán lẩu gần khu chung cư vẫn mở cửa, vẫn có người ra vào.

"Chúng ta đến rồi, cảm ơn hai người." Phương Du mở cửa xe, "Gặp lại sau."

Trình Mông vẫy tay ở ghế phụ: "Hẹn gặp lại."

Một lúc sau, xe chạy đã đi rất xa.

Phương Du quay lại và nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng cách đó không xa.

Dù giữa họ có một khoảng cách nhất định, mờ mờ ảo ảo, nhưng trong dáng đứng thẳng tắp của Đàm Vân Thư vẫn thấy được sự mạnh mẽ và kiêu ngạo.

Phương Du nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt, sau đó cô đi thẳng vào khu chung cư không chút do dự.

Đàm Vân Thư bị bỏ lại, vẫn đứng đó ngơ ngác.

Giọng nói của Thẩm Ánh Chi phát ra từ chiếc điện thoại di động nàng đang cầm: "A lô? A lô? Đàm Vân Thư, cậu vội đi gặp ai vậy? Tại sao lại bỏ chạy ngay giữa bữa tiệc hả?"

"Bạch Nguyệt Quang hay Nốt Chu Sa gì đó của cậu đã trở về à?"

***