Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 89

Phương Du ngạc nhiên một lúc, không còn cách nào khác ngoài việc đổi vé chuyến bay tối thứ Ba.

Mới chỉ hai tháng kể từ khi cô được chuyển sang vị trí trợ lý tổng tài, trong thời gian này, cô đã đi công tác hai lần. Những năm trước với vai trò trợ lý tài chính hay trợ lý hành chính, cô không cần phải đi công tác.

Cho nên lần trở về trung tâm của Liễu Thành này có thể coi là một loại công tác. Nếu nghĩ kỹ thì cô đã không đến khu trung tâm của Liễu Thành trong mấy năm qua. Trong kỳ nghỉ trước đó, cô hạ cánh thẳng xuống sân bay ở Liễu Thành, rồi bắt xe buýt từ ga hành khách gần đó đi thẳng về quê nhà ở thị trấn, không ở lại thành phố lâu hơn.

Lần này cô có thể quay lại mà không gặp bất kỳ gánh nặng nào.

Phương Du còn chưa sẵn sàng báo tin này cho mẹ, Phương Cần nghĩ rằng cô sẽ không về tới Liễu Thành cho đến tối thứ Ba. Nếu về sớm một ngày có thể tạo bất ngờ cho mẹ. Nghĩ đến đây cô cảm thấy vui hơn rất nhiều.

Nhưng tin tức được về nhà trước, có thể tránh đợt cao điểm ngày 01 tháng Năm quả là đáng ghen tị.

Trong nhóm trò chuyện với Phù Sương và Đường Bán Tuyết, hai người này đã hét lên: [Chân thành chấp nhận làm việc cho bà chủ như Thẩm tổng!!!]

Phù Sương không phải là người gốc thủ đô, nhưng cũng không về nhà vào dịp 01 tháng Năm. Studio của cô ấy đã kín chỗ vào đợt nghỉ lễ này, có rất nhiều người sẽ đến studio. Cô ấy sẽ bận rộn đến mức sắp "chết" ở studio.

Phương Du: [Xin lỗi mọi người, tôi về trước nha~~~]

Chiều thứ hai, Phương Du lên máy bay trở về Liễu Thành.

Trước đó, cô cũng gửi tin nhắn cho Trình Mông, nói rằng tối nay có thể gặp nhau. Về phần Lý Lan, Phương Du không làm phiền vì Lý Lan đang mang thai, sẽ sớm sinh em bé. Phương Du thỉnh thoảng xem vòng bạn bè của cô ấy, có thể nhìn thấy sự suy sụp của Lý Lan.

Lúc này đã sáu giờ rưỡi, bầu trời ở Liễu Thành vẫn chưa tối.

Mấy ngày nay ở đây có mưa phùn, chỉ mới tạnh sáng nay. Chuyến bay của Phương Du hạ cánh ngay lúc hoàng hôn, phía chân trời những đám mây đủ màu sắc sáng rực lửa, đặc biệt rạng rỡ. Rất nhiều người trong cabin lấy điện thoại ra chụp ảnh sau khi xuống máy bay.

Phương Du cũng chụp hai bức ảnh.

Thẩm Ánh Chi chỉ trở về hai ngày, hành lý không nhiều, chỉ mang theo một cái túi xách, Phương Du chỉ có vali xách tay, cũng không có ký gửi, hai người đi thẳng qua không gian sạch sẽ của sân bay để đến cổng ga đến.

Từ xa, Phương Du đã nhìn thấy thân hình thon dài của Đàm Vân Thư, nàng mặc áo sơ mi và quần tây, dáng người cao ráo thẳng tắp. Chỉ cần đứng im, đã có rất nhiều người thường xuyên nhìn nàng.

Phương Du không ngạc nhiên khi Đàm Vân Thư sẽ xuất hiện ở đây để đón Thẩm Ánh Chi, bởi vì mối quan hệ giữa Đàm Vân Thư và Thẩm Ánh Chi quả thực rất thân thiết.

Còn có một người đàn ông đứng bên cạnh Đàm Vân Thư. Phương Du liếc nhìn anh ta một cái rồi nhìn sang chỗ khác.

Cô không muốn đoán danh tính của người đàn ông này.

Tuy nhiên, cô và Thẩm Ánh Chi đi về hai hướng khác nhau, cũng không cần phiền Thẩm Ánh Chi đưa cô về nhà, nên cô đã nói trước với Thẩm Anh Chi rằng sẽ gặp lại cô ấy vào sáng mai. Bây giờ không cần phải đến chào Đàm Vân Thư, cô kéo vali và đi về hướng dịch vụ gọi xe trực tuyến.

Vẻ mặt Đàm Vân Thư thản nhiên liếc nhìn hai lần bóng lưng của Phương Du, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại, rồi nhìn hai người đang ồn ào bên cạnh, lời nói của Phương Du lại vang lên trong đầu nàng.

- Nhưng Đàm Vân Thư, dù ở nơi công cộng hay nơi riêng tư, hãy đối xử với nhau như những người xa lạ. Điều này không khó với chúng ta.

Có khó không?

Đàm Vân Thư im lặng kéo khóe môi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Phương Du, nàng cảm thấy như mình đang chết đuối.

Rõ ràng là khó muốn chết.

***