Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 76

Thẩm Ánh Chi lịch sự nhận lấy: "Cảm ơn."

Phương Du không nói thêm gì nữa, rời khỏi văn phòng.

Mục đích tặng bánh ngọt cho Thẩm Ánh Chi là vì cô ấy đã đãi cô và bạn bè cô một bữa ăn khuya. Đó chỉ là những chiếc bánh ngọt, chẳng đáng gì so với bữa ăn khuya có giá vài trăm tệ mỗi người. Nhưng điều này sẽ khiến cô thoải mái hơn một chút.

Hai người gần như rời khỏi văn phòng ngay lập tức, đi về phía thang máy bên kia.

Phương Du trả lời tin tức của Đường Bán Tuyết.

Nghề nghiệp của Đường Bán Tuyết tự do hơn cô. Cô ấy nói tối nay sẽ đưa cô đi tham dự một sự kiện, cô ấy đã đợi cô ở bãi đậu xe tầng hầm.

Phương Du cất điện thoại, đeo kính vào.

Vì cuối tuần hoạt động mắt quá nhiều nên cô chẳng muốn đeo kính áp tròng nữa. Hiện tại cô đeo một cặp kính trên sống mũi, nhưng đó không phải là gọng đen, Phù Sương và những người khác phát cuồng vì An Lợi nên muốn mua kính gọng vàng, để trông lão luyện và chỉnh tề hơn, có cảm giác dày dạn hơn nơi làm việc.

Công ty có không dưới mười thang máy, có thể vận chuyển người rất nhanh.

Cửa thang máy ngay cạnh quầy lễ tân của công ty, khi Phương Du đến gần, trong nháy mắt đã nhìn thấy Đàm Vận đang ngồi trên ghế sofa ở quầy lễ tân.

Ánh mắt của Đàm Vân Thư lướt qua Thẩm Ánh Chi trước, rồi mới chậm rãi quét qua khuôn mặt cô.

"Hôm nay còn nhớ đến đón tôi khi tan làm" Thẩm Ánh Chi "chậc" một tiếng

Đàm Vân Thư bất đắc dĩ mỉm cười: "Chẳng bao lâu nữa tôi phải về rồi. Hơn nữa, tôi đã được Thẩm tổng tiếp đãi, phải nên làm gì đó chứ."

Miệng nói như vậy, nhưng tầm nhìn ngoại vi của nàng lại tập trung vào Phương Du.

Thật khó để bỏ qua cặp kính của Phương Du.

Tất cả các thang máy khác đều đang hoạt động, nhưng chỉ có một thang máy trống. Đàm Vân Thư bước vào trước, sau đó chặn cửa thang máy không cho nó đóng lại, những người khác lần lượt đi vào, nàng nhìn Phương Du cách đó hai mét, trên mặt lộ ra nụ cười và hỏi: "Trợ lý Phương, cô không vào sao?"

Phương Du vẫn có thành kiến với Đàm Vân Thư, bởi vì cuộc hội ngộ đêm trước không được tốt đẹp cho lắm.

Người này quả thực không khác gì trước đây.

Tuy nhiên cô không có thù oán với việc tan làm. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi và bước vào thang máy.

Chỉ còn một chỗ trống là ngay bên cạnh Đàm Vân Thư.

Cửa thang máy đóng lại, hình ảnh hai người phản chiếu lên cửa, khóe môi Phương Du không hạ xuống, cô đẩy kính lên.

Đàm Vân Thư nhìn động tác của Phương Du đang phản chiếu trên cửa.

Nàng rất nhạy cảm với động tác này, những ký ức đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng rất nhiều lần.

Nàng nhớ rằng mỗi lần trước khi hôn, hoặc là nàng hoặc là Phương Du sẽ tháo cặp kính vướng víu này xuống. Ngay cả khi nó không còn giống nữa, nhưng hiện tại nhìn thấy cặp kính này, cảm giác của nàng vẫn như vậy.

Phương Du hơi mím môi, có lẽ vì Đàm Vân Thư ở bên cạnh, nên cô cũng không tránh khỏi nghĩ đến điều này.

Khi thang máy đến nơi, cô nhìn thấy Đường Bán Tuyết đang đợi cô ở lối vào thang máy của tầng hầm.

Cô không biết Đàm Vân Thư có đang nhìn cô không———

Nhưng cô đã tháo kính ra.

***

Tác giả muốn nói :

Ai đang rất giận?

Tác phẩm này sẽ chỉ là HE thôi, tôi sẽ không viết những đoạn kết khác chứ đừng nói đến việc thay đổi.

Những độc giả đã đọc tác phẩm của tôi đều biết rằng tôi chưa bao giờ viết về một nhân vật không hoàn hảo hoặc thậm chí tiêu cực như vậy (đến thời điểm hiện tại). Đây là một thử thách đối với tôi, nhưng trong tác phẩm này tôi muốn nói về tình yêu và sự trưởng thành, nói về việc thấu hiểu trái tim. Đó là cô ấy, cuối cùng chỉ có thể là cô ấy, duy nhất là cô ấy mà thôi. Không thể kiểm soát được khiến bản thân sa vào và chìm sâu.

Trong tác phẩm này, tình yêu khiến người kiêu ngạo phải cúi đầu, nó cũng làm cho người nhút nhát trở nên dũng cảm.

Cảm ơn các bạn một lần nữa vì đã đọc tác phẩm của tôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.

Ngày mai chỉ có một bản cập nhật, cập nhật lúc 8h tối, mình cần nghỉ ngơi nhiều hơn!!!