Phù Sương đang chọn ảnh chụp tối nay, còn Phương Du thì ngả đầu về phía sau, nhắm mắt, nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Đường Bán Tuyết từ ghế phụ quay đầu lại nhìn Phương Du, hưng phấn nói: "Tiểu Du, tôi nhớ ra cô ấy là ai rồi!"
"Hả?" Phương Du ngước mắt lên, tư thế không thay đổi, đáp lại bằng giọng mũi.
Phù Sương nhìn Đường Bán Tuyết, có chút không hiểu: "Ai?"
"Đàm tiểu thư đó." Đường Bán Tuyết kéo dài giọng nói, "Tôi chỉ tự hỏi tại sao cô ấy trông quen đến thế. Cô ấy là bạn cùng trường đại học với Tiểu Du và tôi. Lúc đó cô ấy rất nổi tiếng ở trường, cũng học gần khoa của chúng tôi."
Phương Du lại nhắm mắt lại cười nói: "Tôi không nhớ."
"Chỉ là."
Đường Bán Tuyết nhìn về phía trước, cười nói: "Lúc đó ngay cả tên của tôi cậu cũng không nhớ, huống chi là Đàm Vân Thư."
"Đúng vậy." Phương Du không có phủ nhận.
"Nhưng không phải cô ấy nói rằng cô ấy sẽ đính hôn sau khi tốt nghiệp sao? Có vẻ như bây giờ cô ấy vẫn chưa kết hôn." Đường Bán Tuyết suy nghĩ, "Tôi cũng không thấy cô ấy đeo nhẫn cưới ở ngón áp út."
Môi Phương Du lại mấp máy: "Tôi không chú ý."
Đối với cô, Đàm Vân Thư có đeo hay không cũng không quan trọng.
Phù Sương nhảy vào và nói: "Tôi đã chọn ảnh selfie của chúng ta! Tôi sẽ gửi nó lên nhóm! Cùng xem nha!"
"Được."
Nửa tiếng sau, Phương Du tạm biệt Phù Sương, trở về phòng, lần này cô không cần nghỉ ngơi lâu, trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm rửa gội đầu. Chờ đến khi tóc đã sấy khô thì bước ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn hộp thoại WeChat của mình, có một tin nhắn từ Tiết Dịch.
Cái tên cô đặt cho Tiết Dịch không thay thế bất kỳ chữ cái nào.
Hiện tại, cô không cần lo lắng về việc có người nhìn thấy điện thoại của mình, rồi phát hiện ra rằng cô có mối quan hệ với ai đó.
Khi gửi lời mời kết bạn, Phương Du đã nhập vào tên mình, vì vậy khi Tiết Dịch gửi tin nhắn, kèm theo cách xưng hô.
Tiết Dịch: [Phương tiểu thư, cảm ơn cô một lần nữa.]
Tiết Dịch: [Lần tới, tôi sẽ có buổi biểu diễn khác ở thủ đô. Nếu cô có thời gian, tôi sẽ gửi vé cho cô đến xem.]
Phương Du: [Cảm ơn Tiết lão sư, tôi sẽ không khách khí!]
-
Nơi Đàm Vân Thư ở là đại bình tầng* của Thẩm Ánh Chi, không phải ở khách sạn của nàng.
*大平层: là dạng căn hộ có diện tích lớn hơn 130m vuông với đầy đủ tiện nghi, còn được gọi là biệt thự phẳng.
Nàng sẽ trở về Liễu Thành trong vài ngày tới. Trong những năm Thẩm Ánh Chi du học ở nước ngoài, cũng chưa từng quay lại dù chỉ một lần, cho nên lần này hai người gặp nhau lâu hơn.
Nhưng bây giờ họ vẫn đang trên đường về nhà. Tài xế phía trước ngồi thẳng lưng, lái xe rất chuyên tâm.
"Có muốn nghe đánh giá dành cho bạn cậu một chút không?" Đàm Vân Thư chống khuỷu tay lên cửa kính xe, xoa xoa thái dương.
Thẩm Ánh Chi đang tán gẫu với bạn bè: "Hả?"
Đàm Vân Thư nhìn cô và nói: "Mặt sau cửa phòng vệ sinh nên có một miếng dán khẩn cấp có ghi thông tin liên hệ của nhân viên. Trong những trường hợp đặc biệt, điều này sẽ giúp khách hàng có trải nghiệm tốt hơn. Không phải ở trung tâm thương mại Lâm Lí của các cậu cũng áp dụng biện pháp này sao?"
Thẩm Ánh Chi vỗ trán: "Ừ, tôi quên mất."
Đàm Vân Thư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy êm ru, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua không nhanh cũng không chậm, nhưng nàng lại không nhìn thấy gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những câu hỏi mà Phương Du hỏi nàng tối nay.
-Vẫn là nói...Tôi đang nói về Đàm tiểu thư, không phải vốn là người không liên quan sao?"
Phải không? Không phải sao?
Đàm Vân Thư mím môi, sắc mặt tối sầm lại, một lúc sau, nàng mới thản nhiên hỏi: "Làm sao cậu thuê được trợ lý này vậy?"
Thẩm Ánh Chi thậm chí còn không ngẩng đầu lên: "Mấy năm trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Lúc đó tôi muốn đưa người của mình vào công ty của Thẩm gia, mà Phương Du lại là một trong số đó." Đầu ngón tay của cô vẫn gõ nhanh trên màn hình, gửi phản hồi của Đàm Vân Thư cho người bạn là chủ nhà hàng, rồi nói tiếp: "Phải nói là tôi có con mắt rất tinh tường. Phương Du làm việc gì cũng rất cẩn thận. Cô ấy mới làm trợ lý cho tôi được hai tháng, tôi cảm thấy cô ấy đã cứu tôi ra khỏi rất nhiều phiền toái."
"... Đã luôn ở công ty của cậu à?"
"Ừm."
"Để tôi suy nghĩ một chút, đầu tiên cô ấy là trợ lý tài chính, sau đó trở thành trợ lý hành chính. Trong hai tháng đầu tiên khi tôi trở về, tôi đã thăng chức cho cô ấy lên chức vụ tổng trợ lý."
"Tại sao?" Tại sao lại là Phương Du?
"Tại sao?" Lần này Thẩm Ánh Chi liếc nhìn khuôn mặt của Đàm Vân Thư, có chút không hiểu bạn mình đang hỏi cái gì.
Bản thân Đàm Vân Thư cũng ngạc nhiên, sau đó hạ cửa sổ xuống và đáp lại: "Không có gì đâu."
Nàng nói: "Lát nữa về nhà uống chút rượu nhé? Ánh Chi."
"Được." Thẩm Ánh Chi đồng ý, "Dù sao ngày mai cũng không có việc gì làm."
.......