Nói cách khác, đây là thái độ của cô đối với mọi thứ mọi người.
Tiết Dịch nghe thấy tên mình, ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Tôi không có bạn bè đi cùng, cho nên..." Cô lại đứng thẳng người lên, "May mắn thay, tôi đã gặp được cô."
Phương Du mỉm cười: "Không có gì."
Tiết Dịch nhìn cô rồi lấy điện thoại di động ra: "Tôi có thể thêm cô vào WeChat không?"
Phương Du lại giật mình.
Tiết Dịch đưa điện thoại về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười: "Cám ơn cô đã giúp đỡ."
Vô tình thêm thông tin WeChat của Tiết Dịch, Phương Du phải mất hai giây để phản ứng.
Tuy nhiên, Tiết Dịch đã rời đi trước sau khi lời mời kết bạn được chấp nhận, để lại Phương Du một mình nhìn vào gương lần nữa.
Thật là một trải nghiệm kỳ diệu? Nếu bạn bè của cô biết Tiết Dịch có trong danh sách WeChat của mình, họ sẽ không "kéo" cô đến chết chứ?
Ý nghĩ này vẫn còn trong đầu cô, cô vừa rẽ vào góc và rời khỏi phòng vệ sinh, đã nhìn thấy Đàm Vân Thư đang đứng ở hành lang.
Tấm màn lại lay động theo gió, đuôi tóc của Đàm Vân Thư cũng chuyển động với nhịp điệu tương tự.
Đàm Vân Thư đang dựa vào cây cột của hành lang, hướng về khoảng không gian trống, có thể nhìn thấy bầu trời đêm, nhưng đêm nay vẫn là một đêm bình thường như cũ không có một ngôi sao nào.
Người vừa đi ra chính là Tiết Dịch, nhưng nàng không quan tâm.
Bây giờ người nàng đang đợi đã bước ra.
Đàm Vân Thư quay đầu lại nhìn Phương Du, không vội nói gì, rõ ràng Phương Du không có ý định chào hỏi, chỉ muốn lướt ngang qua nàng.
"Phương Du." Đàm Vân Thư đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Phương Du, lúc này giọng nói êm tai của nàng cũng vang lên.
Phương Du đeo một chiếc đồng hồ trên tay, mặt đồng hồ lạnh băng thấm vào lòng bàn tay Đàm Vân Thư.
"Đàm tiểu thư có chuyện gì vậy?" Phương Du không hề vùng vẫy, cô quay đầu lại và nhìn Đàm Vân Thư với vẻ mặt bình tĩnh.
Đàm Vân Thư cũng nhìn cô.
Gió đêm nay mạnh hơn trước, tấm vải dài trên hành lang lại tung bay.
Phương Du đã xem dự báo thời tiết, trời sẽ mưa vào giữa đêm.
Trời lại sắp mưa nữa rồi.
Mặc dù nỗi chán ghét những ngày mưa vẫn còn tồn tại, nhưng cô không còn căng thẳng khi đối mặt với những ngày mưa như trước nữa.
Giống như bây giờ gặp lại Đàm Vân Thư, cô sẽ không có quá nhiều phản ứng.
Các đốt ngón tay của Đàm Vân Thư lực không lớn, nàng thả lỏng, nhưng vẫn không buông ra, nàng hỏi: "Tối thứ sáu tuần trước cậu đã đến quán bar đó phải không?"
"Đàm tiểu thư." Cổ tay của Phương Du cuối cùng cũng thả lỏng ra, vẻ mặt có chút bất lực, "Nếu không còn gì nữa, tôi nghĩ mình nên đi trước."
"Cậu đã nói là cậu không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa mà."
Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm vào cô: "Bây giờ cậu không nhìn thấy tôi à?"
"Thẩm tổng là bạn của cô. Tôi biết một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra."
"Cậu biết......"
Ánh mắt của Phương Du lạnh lùng đến lạ, cô nhìn dáng vẻ không khác gì ngày xưa của Đàm Vân Thư, khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, cô không khỏi hỏi: "Không lẽ tôi phải làm gì đó với một người không có chút liên quan đến mình, hay từ bỏ cuộc sống của chính mình?"
Đàm Vân Thư nhìn Phương Du, vẫn là vẻ mặt không vui quen thuộc.
Nhưng Phương Du thực sự không còn quan tâm đến nàng nữa.
Phương Du sẽ không còn như trước nữa, cố gắng dỗ dành để nàng vui vẻ trở lại, cũng như nói với nàng "Tôi là của cậu".
"Không liên quan...?" Đàm Vân Thư chớp chớp lông mi, lặp lại câu hỏi.
Phương Du: "Nếu không thì sao?"
"Vẫn là nói...Tôi đang nói về Đàm tiểu thư, không phải vốn là người không liên quan sao?"
***