Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 55

"Kính chào quý hành khách: Chúng ta đã đến nơi an toàn. Máy bay sẽ di chuyển đến bãi đỗ được chỉ định. Để đảm bảo an toàn cho quý khách..."

Nghe được thông báo trong cabin, Phương Du chậm rãi giơ tay, cởi đồ bịt mắt xuống.

Cô vẫn như cũ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Bầu trời bên ngoài nhuốm màu trắng xám, không trong xanh như ở Tây Thành. Hàng lông mi mở lên, cô hoàn toàn tách khỏi trạng thái nghỉ ngơi.

Sau một tuần đi công tác ở Tây Thành, bây giờ cô đã trở lại thủ đô.

Trong khi máy bay vẫn đang lăn bánh, cô cho chiếc bịt mắt vào túi xách và lấy mắt kính ra.

Vừa lúc đeo kính lên sống mũi, một doanh nhân mặc vest ngồi bên cạnh nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, liền tranh thủ lúc này đưa danh thϊếp cho cô: "Xin chào, tiểu thư, chúng ta đã ngồi kế bên nhau... Tôi nghĩ đó là duyên phận, có tiện không nếu tôi muốn làm quen với cô?"

Khi nói, nụ cười của anh ta biểu lộ sự tự tin và ngượng ngùng. Tự tin vì địa vị nêu bật trên danh thϊếp, nhưng lại ngại ngùng vì có lẽ đây là "lần đầu tiên" anh ấy hỏi xin thông tin liên lạc của người khác

Phương Du liếc nhìn danh thϊếp, anh ấy là giám đốc của một công ty viễn thông.

Phương Du không nhận, ánh mắt trong trẻo, môi mấp máy, rất lịch sự nói: "Nếu đã như vậy, lần sau gặp lại làm quen cũng không muộn." Cô mỉm cười nói tiếp, "Anh có nghĩ như vậy không?"

"..." Ai không biết Phương Du đang từ chối một cách khéo léo chứ?

Thủ đô lớn như vậy, gặp lại còn khó hơn lên trời, doanh nhân cũng không dây dưa nữa, cất lại tấm danh thϊếp, rất hợp tác gật đầu: "Được."

Phương Du không để ý anh ta và lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong cabin không ngừng náo nhiệt, đến khi cửa khoang máy bay mở ra, mọi người lần lượt bước ra ngoài, gọi điện thoại, nói chuyện phiếm và chụp ảnh.

Phương Du cầm chiếc vali 20 inch của mình và kéo nó, rồi chậm rãi đi theo đám đông.

Cô tắt chế độ máy bay, khi mạng dữ liệu di động quay trở lại ở góc trên bên phải điện thoại, biểu tượng tin nhắn WeChat và email của cô ngay lập tức sáng lên với số lượng lên đến hai chữ số.

Phương Du đã quen với tiết tấu này, cô thẳng lưng, bước chân đều đặn, một tay cầm hành lý, tay kia cầm điện thoại di động, liên tục gõ đầu ngón tay vào màn hình. Trước tiên trả lời vài tin nhắn liên quan đến công việc, sau đó quay về cuộc trò chuyện nhóm với Phù Sương và Đường Bán Tuyết.

Hôm nay là sinh nhật của Đường Bán Tuyết, cô đã về kịp lúc.

Về phần nhiệm vụ đón cô ở sân bay, Phù Sương đã đến, mười phút trước Phù Sương nói rằng cô đã đến cổng ga đến, ban tổ chức cứ yên tâm, nhất định sẽ đưa Phương Du đến đúng điểm hẹn.

Phương Du nhếch môi, nhắn hai chữ: [Tới rồi.]

Sân bay ở thủ đô rất lớn, đôi giày cao gót của Phương Du được cất trong vali. Cô đang đi bộ suốt chặng đường với giày thể thao, gần mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy Phù Sương ở cổng ga đến, Phù Sương rất khoa trương, còn sử dụng màn hình điện tử của mình hiển thị hàng chữ động: [Phương tổng! Tôi ở đây!]

Phương Du dở khóc dở cười.

Cô bước tới, cười mím chi hỏi: "Thế này có hơi ít chữ phải không?"

"Xin lỗi nha." Phù Sương thản nhiên nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy?"

Phương Du nghiêng đầu nhìn cô một cái, không khỏi cười lớn: "Đừng để bà chủ của tôi thấy đó, ai đời "Trợ lý tổng tài" và "Tổng tài*" lại có cùng ý nghĩa như thế này không?"

*Tổng tài và chủ tịch là cùng nghĩa nha

Phù Sương: "Ha ha ha ~~~"

Cô kéo vali của Phương Du: "Vậy tôi không ngại làm trợ lý cho trợ lý tổng tài~~~"

Phương Du lại cười, hai người đi về phía bãi đậu xe.

Sau sáu năm, hai người vẫn sống đối diện nhau, mối quan hệ giữa họ vẫn tốt đẹp như ngày nào.

Chiếc xe này thuộc về Đường Bán Tuyết.

Nhắc đến Đường Bán Tuyết, Phương Du cảm thấy đó là duyên phận.

Đường Bán Tuyết là cô bạn cùng lớp làm beauty blogger, người đã trang điểm cho cô vào ngày tốt nghiệp. Lúc đó, cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, nghĩ rằng sẽ chỉ là kỷ niệm trong những bức ảnh tốt nghiệp. Kết quả khi Đường Bán Tuyết đăng ảnh chụp cùng cô, weibo của Đường Bán Tuyết nhận được sự hoan nghênh chưa từng có. Một số người cho rằng kiểu trang điểm này quá thuần khiết, mang lại cảm giác như mối tình đầu, lần lượt nhiều tin nhắn gửi đến hỏi cách trang điểm.

Nội tâm của Đường Bán Tuyết: Không liên quan gì đến trang điểm cả, do người cả đó.