Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 47

Phương Du không bao giờ nghĩ rằng Đàm Vân Thư sẽ gọi lại cho mình.

Khi nhìn thấy ba chữ "xxx" trên ID người gọi, phản ứng đầu tiên của cô là cảm thấy nực cười.

Nực cười vì Đàm Vân Thư có da mặt dày như vậy. Chẳng lẽ từ góc nhìn của Đàm Vân Thư, bây giờ họ vẫn có thể chung sống hòa thuận với nhau được sao?

Cô đã xé thiệp mời đính hôn như xé các tờ giấy quảng cáo kinh tởm trên tường, tùy tiện ném nó vào thùng rác ở trường.

Sau khi bị Đàm Vân Thư bỏ bê vào lần trước, cùng với bức ảnh chụp chung với Thẩm Ánh Chi, suýt chút nữa đã kết thúc mối quan hệ này. Cô đã nói với Đàm Vân Thư "Đừng để chuyện đó xảy ra lần nữa."

Đàm Vân Thư lúc đó đã hứa rất chân thành, nói rằng sẽ không có chuyện đó nữa.

Bây giờ có vẻ như điều đó thực sự sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Mối quan hệ của họ kết thúc vào thời điểm Đàm Vân Thư đưa thiệp mời.

Vậy cuộc điện thoại này của Đàm Vân Thư là có ý gì? Lại nghĩ đến việc sẽ nói với cô "cậu là của tôi" một lần nữa à? Hay sẽ giống như trước đây, gọi điện và cúp máy một cách chóng vánh mà không cần quan tâm đến trong lòng cô nghĩ gì.

Phương Du hít một hơi thật sâu, lại lau đi những giọt nước mắt, cúp cuộc gọi của Đàm Vân Thư không chút do dự.

Cúp máy vẫn chưa đủ, cô còn chặn số điện thoại của Đàm Vân Thư, xóa tài khoản WeChat của Đàm Vân Thư, thậm chí bức ảnh nhóm của cuộc thi ba năm trước mà cô từng trân trọng, cô cũng xoá luôn.

Không bao giờ nhìn thấy, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy nữa.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngôi nhà mới của cô đẹp hơn nhiều so với sân số 35 Tinh Hồ. Cô nhìn bầu trời đen như mực, nỗi buồn từng chút một nhấn chìm cô.

Đây là thất tình sao? Cảm xúc ào tới quá nhanh, sự thăng trầm rất lớn. Rõ ràng là cô vẫn còn cảm thấy tức giận vì sự vô liêm sỉ vừa rồi của Đàm Vân Thư.

Phương Du lại cúi đầu xem điện thoại, lướt qua danh bạ, cuối cùng gửi tin nhắn cho đội trưởng, hỏi: [Trưởng nhóm, phải làm gì nếu thất tình?]

Trưởng nhóm là người từng trải và với tư cách là đàn chị, trưởng nhóm luôn quan tâm sâu sắc đến cô. Hơn nữa, trước đây trưởng nhóm đã chia sẻ một số quan điểm về chuyện tình cảm. Cô tin rằng trưởng nhóm có kinh nghiệm nên có thể giúp cô thoát ra khỏi tình huống này càng sớm càng tốt.

Trời vẫn còn sớm và trưởng nhóm đã nhanh chóng phản hồi.

Trưởng nhóm: [Ơ kìa, sao vừa tốt nghiệp đã thất tình rồi?]

Trưởng nhóm: [Nhưng thường chị là người đá người khác trước. Em hỏi nhầm người rồi.]

Trưởng nhóm: [Nhưng chị nghĩ em có thể làm những việc khác để thư giãn. Em có thích hát hò không? Nếu thích, hãy đến KTV và la hét, hoặc làm những việc khác mà em thích.]

Đội trưởng: [Mấu chốt là chuyển hướng sự chú ý!]

Trưởng nhóm: [Còn nữa, đừng vì đàn ông mà rơi nước mắt, đàn ông không đáng.]

......

Trưởng nhóm rất nhiệt tình, Phương Du chỉ hỏi một câu, bàn phím của trưởng nhóm như lửa đốt, tách tách như pháo nổ thoáng một cái hiện lên cả một trang tin nhắn.

Cô sẽ không giải thích Đàm Vân Thư không phải đàn ông, điều đó không cần thiết.

Còn việc chuyển hướng sự chú ý?

Phương Du trầm ngâm suy nghĩ, cô căn bản không có hoạt động giải trí nào. Ngoài công việc chính và đi làm thêm, cô chỉ học hành, đọc sách, tích lũy kiến thức cho bản thân.

Vậy cô ấy có thể làm gì?

Khi Phương Cần dọn dẹp xong phòng ngủ và bước ra, cô rất ngạc nhiên vì đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng trong bếp.

Phương Du làm việc rất nhanh, cô xếp chén, dĩa, đũa, dầu, muối... vào đúng chỗ, bếp cũng được lau sạch, bây giờ cô đang lau sàn phòng khách.

Phương Cần vốn muốn nói rằng bà đã dọn dẹp sạch sẽ trước khi chuyển đến đây.

Nhưng nghĩ đến tâm trạng của con gái ngày hôm nay, bà liền ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Đêm đầu tiên ở nhà mới, Phương Du ngủ không ngon giấc.

Thứ nhất, chiếc giường mới thoải mái hơn chiếc giường ở sân số 35 Tinh Hồ, cô không quen. Thứ hai, vì chuyện xảy ra với Đàm Vân Thư luôn đọng lại trong tâm trí cô, không thể rũ bỏ được. Cô hiếm khi bị mất ngủ, phải đến ba, bốn giờ sáng mới chợp mắt được.

Để ăn mừng tốt nghiệp, chủ nhật này cô không sắp xếp công việc làm thêm cho mình. Mãi đến hơn mười giờ cô mới thức dậy, Phương Cần cũng không có ở nhà.