Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có

Chương 45

Đến nơi sớm, ngay sau khi chuyển hành lý đến nhà mới, bây giờ ở bên ngoài vẫn còn sáng, chỉ khoảng bảy giờ.

Bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, ráng chiều ở phía xa xa, chỉ còn sót lại một số tàn dư.

Phượng Yến chở họ đến cổng ngôi nhà mới bằng xe tải, rồi mỉm cười rời đi. Dì ấy còn nói rằng lần sau nếu có cần cứ gọi cho dì, vì dì có rất nhiều sức khỏe.

Khi chiếc xe khuất bóng, Phương Du và mẹ bước vào một khu chung cư mới xa lạ.

Nhà mới cách sân số 35 Tinh Hồ khá xa, khoảng hơn 20 km một chút.

Căn hộ mới cũng lớn hơn rất nhiều so với căn hộ cho thuê ở sân số 35 Tinh Hồ, rộng 60 mét vuông, mặc dù có hai phòng ngủ không lớn lắm, nhưng ít nhất Phương Cần sẽ không ngủ ở phòng khách nữa.

Phương Du im lặng thu dọn đồ đạc, treo quần áo vào tủ, để sách lên bàn học.

Khu chung cư mới nằm ở một khu vực tương đối hẻo lánh, khi cửa sổ mở rộng, không có tiếng động từ bên ngoài truyền vào. Động tác của cô rất nhẹ nhàng. Trong lúc này Phương Cần vừa dọn dẹp phòng của mình, vừa trò chuyện với cô, như muốn chuyển hướng sự chú ý của cô.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mẹ cô đã biết chuyện cô có quan hệ với Đàm Vân Thư.

Chỉ là...

Mẹ cô đã biết được đến mức nào rồi?

Phương Du không dám suy nghĩ sâu xa, sau đó nhận ra điều gì đó, quay đầu, nhớ lại và hỏi: "Mẹ, mẹ tìm căn hộ này khi nào vậy?"

Cô không hề biết gì cả, cho đến khi họ trực tiếp chuyển đến đây.

"Mẹ đã nhờ người giúp theo dõi danh sách nhà ở trong tuần này, và căn hộ này đáp ứng yêu cầu về mọi mặt."

"Tại sao?" Phương Du đi tới cửa phòng ngủ của mẹ, nhìn chăm chú vào mẹ, chóp mũi có hơi đau nhức.

Phương Cần dừng lại mọi động tác, mấy giây sau mới nói: "Con tặng chiếc trâm cài áo đó cho Đàm tiểu thư phải không?"

Đây không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định.

Bà đến gần con gái, ôm và vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Với những người thuộc tầng lớp của họ, không bao giờ có thể trở thành bạn bè được. Đó là lý do tại sao mẹ khuyên con đừng đυ.ng chạm tới cô ấy."

Nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, ngày hôm đó Thôi Uyển và Đàm Vân Thư trò chuyện mà không hề né tránh, bà nghe thấy câu "Bạn bè nên chọn những người chất lượng cao". Khi bà nhìn thấy túi quà quen thuộc trên tay nàng, bà chỉ hơi hơi ngạc nhiên chút thôi, nhưng câu nói này khiến bà tổn thương sâu sắc.

Bởi vì bà biết Thôi Uyển đã cố tình nói như vậy cho bà nghe, vì con gái bà không giữ khoảng cách với Đàm Vân Thư.

Mọi người đều đã sống nhiều năm như vậy, có gì mà không hiểu được?

Hơn nữa, Phương Cần, người đã làm người giúp việc thường trực trong Đàm gia được ba năm. Mặc dù không hiểu rõ về Thôi Uyển, nhưng bọn họ quá khác nhau, bà biết rõ Thôi Uyển không coi con gái mình là bạn của Đàm Vân Thư, một chút cũng không muốn nhìn đến. Bà không hề thích điều đó, bà đã từng kể với Thôi Uyển về việc giáo dục con gái của mình.

Vì vậy, nếu Thôi Uyển muốn Đàm Vân Thư và con gái bà kết thúc mối quan hệ sớm, thì thời điểm này chắc chắn sẽ không còn xa nữa.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bà vẫn sẵn sàng chuyển đi sau khi con gái tốt nghiệp, cũng như chuẩn bị cho việc xin nghỉ ở công ty.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa con gái bà và Đàm Vân Thư nhất định không phải là bạn bè bình thường, nếu không khi con gái nhắc về chiếc trâm cài đó, đôi mắt sẽ không sáng lên như vậy. Bà không biết đã bao lâu rồi mới nhìn thấy con gái mình như vậy. Dựa theo hiểu biết của bà về Thôi Uyển, Thôi Uyển đặc biệt muốn chỉ ra rằng quan hệ giữa hai đứa trẻ nhất định tốt hơn tưởng tượng. Nếu không Thôi Uyển sẽ không để tâm.

"Con..." Phương Du không phủ nhận.

Có gì khác biệt sao? Chẳng phải cái kết cuối cùng cũng giống nhau à? Chưa kể, chẳng phải ngay từ đầu cô rất vui vì cách tiếp cận và gần gũi của Đàm Vân Thư sao?

Nhưng bây giờ cái kết lại khiến cô đau khổ.

"Tiếp tục dọn dẹp đi con, tối nay đi ngủ sớm." Phương Cần thu tay lại, xoa đầu con gái, "Chúc mừng tốt nghiệp, Tiểu Du."

Phương Du hít sâu một hơi: "Dạ!"

Cô không muốn mẹ mình lo lắng, thậm chí còn không muốn mẹ biết mối quan hệ thực sự giữa cô và Đàm Vân Thư.

Cô trở về phòng, tiếp tục thu dọn hành lý. Khi gần xong việc, cô ngơ ngác ngồi trên ghế cạnh cửa sổ. Cô cúi đầu, nhìn qua lịch sử trò chuyện của mình và Đàm Vân Thư.