Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Vô Danh Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 5: Hoa hồng

Với tình trạng "dính nồi" hiện tại của nguyên chủ, chắc chắn sẽ không có xe riêng đưa đón, thậm chí còn chẳng có cả trợ lý.Dính nồi: Đại khái là dính tội

Dựa theo địa chỉ trong điện thoại, Thẩm Liên bắt taxi đến đó.

Để tránh bị người ta nhận ra ném vỏ chuối, cậu vẫn đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lộ ra lại vô cùng xinh đẹp tinh xảo, khiến bác tài xế nhịn không được mà liếc nhìn vài lần.

Quay quảng cáo đối với Thẩm Liên mà nói dễ như ăn cháo, cậu định giải quyết nhanh gọn, sau đó còn phải quay về chỗ Sở Dịch Lan.

Đến phim trường, các nhân viên đang bận rộn qua lại, Thẩm Liên túm lấy một người, tháo khẩu trang xuống hỏi: "Xin chào, làm phiền một chút, cho hỏi tôi quay ở phim trường số mấy?"

Cô gái trẻ ngẩn người, bị nhan sắc tuyệt thế đột ngột dí sát mặt trước mặt làm cho sững sờ hồi lâu, dần dần, cô cảm thấy người trước mặt có chút quen mắt...

"... Thẩm Liên?"

"Đúng vậy."

Cô gái trẻ: "..."

Trước đây cô từng gặp qua Thẩm Liên, lúc đó cậu bị người đại diện dẫn đến phim trường, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt mang theo chút lấy lòng đáng thương, nào giống như bây giờ, cảm giác như ánh mặt trời cũng không chói lóa bằng cậu.

Cô gái động lòng trắc ẩn, nói: "Để tôi dẫn anh đi."

Thẩm Liên cong môi: "Cảm ơn!"

Trên đường đi, cô gái nhịn không được nhắc nhở: "Hôm qua anh không đến, nhϊếp ảnh gia Triệu đã nổi trận lôi đình đấy."

"Ừm." Thẩm Liên đáp: "Hôm qua tôi bị sốt, không dậy nổi."

Ánh mắt cô gái càng thêm thương cảm.

Ai cũng biết Thẩm Liên sắp bị công ty vứt bỏ, cho nên mới vội vàng vắt kiệt giá trị cuối cùng của cậu, mỗi ngày đều có vô số công việc, người sắt cũng không chịu nổi.

"Tới rồi." Cô gái dẫn cậu đến trước cửa phim trường số ba.

Thẩm Liên một lần nữa cảm ơn.

Vừa bước vào phim trường, liền nghe thấy giọng nói chế giễu: "Thẩm đại minh tinh cũng chịu đến rồi sao?"

Nói thật, hợp tác với một kẻ vô dụng như vậy, thật sự rất khó chịu, nhưng giá của Thẩm Liên rẻ, hai công ty chia nhau ra, coi như là được lợi miễn phí.

Thẩm Liên đứng ở cửa, nhìn về phía nhϊếp ảnh gia Triệu Bản, thái độ khiêm tốn cung kính: "Xin lỗi, là tôi thất hẹn trước, hôm nay nghe theo sự sắp xếp của anh, muốn chụp thế nào cũng được."

Triệu Bản sững sờ.

Sau đó, ông ta quan sát kỹ lưỡng, lúc này mới phát hiện ra mặc dù đối phương chỉ mặc áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, tóc tai cũng tùy ý vuốt vuốt, nhưng thần thái lại rất ung dung, cho dù có kiềm chế cảm xúc đến đâu, thì khí chất kiêu ngạo vẫn toát ra từ ngũ quan, trong nháy mắt đã phù hợp với cảm giác mà ông ta muốn.

Thẩm Liên này... sao lại giống như lột xác vậy?

Triệu Bản là người rất coi trọng cảm giác, vội vàng gọi các nhân viên bắt đầu làm việc.

Ngoài dự đoán, cảm giác ống kính của Thẩm Liên rất tốt...

Chàng trai cao 1m8, tuy gầy nhưng tỷ lệ cơ thể cân đối, vòng eo theo động tác mà hiện rõ những nếp gấp, trên gương mặt tuấn tú mang theo khí thế ung dung.

Triệu Bản mím môi, ra hiệu Thẩm Liên đổi tư thế, ông ta còn chưa nói rõ, Thẩm Liên đã tự điều chỉnh thành dáng ông ta muốn.

Chàng trai khẽ cười, ba phần câu dẫn bảy phần xa cách, thu hút người khác nhìn vào, nhưng lại không dám đến gần mạo phạm.

Triệu Bản càng lúc càng nhập tâm, theo bản năng muốn hoàn hảo hơn, cau mày nói: "Chưa đủ quyến rũ."

Nhưng nhà quảng cáo yêu cầu mặc bộ quần áo này, kiểu dáng áo sơ mi đen phổ biến, không có nhiều không gian để phát huy.

Thẩm Liên nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Triệu Bản: "?"

Thẩm Liên nhìn quanh bốn phía, sau đó ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến trước một cái bàn, lấy bó hoa hồng đỏ được cắm trong bình, sau đó hất nửa bình nước lên ngực áo.

Triệu Bản: "??"

Làm xong những việc này, Thẩm Liên xoay người nhìn Triệu Bản, vẫn là dáng vẻ thoải mái tự nhiên như cũ, nhưng ánh mắt lại trong nháy mắt mang theo chút gì đó như muốn câu hồn phách.

Triệu Bản: "???"

Thẩm Liên ngồi trên ghế, hai chân tùy ý đặt, tay mân mê bông hoa hồng.

Chỉ là ứng biến tại chỗ, kiếp trước Thẩm Liên là con cưng của các ống kính, những nhϊếp ảnh gia thích gì, cậu đều đã làm qua hết rồi.