Tái Sinh

Chương 5:

Tiếng động cơ gầm rú xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Hai chiếc siêu xe bóng loáng như những con mãnh thú rực lửa lao vun vυ't trên con đường ven biển vắng người. Ánh đèn pha sắc lạnh rạch ngang bóng tối, hắt lên vẻ kiêu hãnh và đầy thách thức của chúng.

Dọc theo đoạn đường đua được thắp sáng bởi những ngọn đuốc và ánh đèn xe, tiếng hò reo cổ vũ vang vọng cả một vùng. Bạn bè của cả Lục Chước Hạm và Hạ An Niên tụ tập thành đám đông, mỗi người một vẻ phấn khích. Tiếng vỗ tay, huýt sáo và những tiếng hú hét hòa lẫn vào tiếng gầm của động cơ, tạo nên một bầu không khí sôi động nghẹt thở.

Sau vô lăng chiếc Lamborghini Aventador màu đen tuyền, Lục Chước Hạm nghiêng người vào cua điệu nghệ. Mái tóc đen dài uốn lượn như một dải lụa huyền bí theo từng chuyển động uyển chuyển của chiếc xe. Đôi mắt sắc lạnh như dao găm dán chặt vào chiếc Ferrari đỏ rực phía trước, nhưng khóe môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười đầy tự tin. Cô cảm nhận được sự phấn khích của đám đông, nó như tiếp thêm sức mạnh cho đôi tay đang siết chặt vô lăng.

Ở chiếc Ferrari kia, Hạ An Niên khẽ nhếch môi cười đáp lại. Ánh mắt anh ta ánh lên sự thích thú tột độ, không chỉ vì cuộc đua mà còn vì bóng hình chiếc Lamborghini kiêu hãnh phía sau. Lục Chước Hạm luôn khiến anh ta phải dồn hết sức lực. Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc Ferrari gầm lên giận dữ, bỏ lại phía sau vệt sáng đỏ rực như một lời tuyên chiến. Gió biển lùa vào khoang lái, mang theo vị mặn mòi và cả tiếng reo hò cổ vũ ngày càng lớn.

Hai chiếc xe bám đuổi nhau sát nút qua từng khúc cua. Lục Chước Hạm với sự điềm tĩnh và kỹ thuật lái điêu luyện không ngừng thu hẹp khoảng cách. Hạ An Niên với sự bứt phá mạnh mẽ và tinh thần cạnh tranh cao độ cũng không hề nhường bước. Tiếng động cơ rít lên khi phanh gấp rồi lại gầm rú khi tăng tốc, tạo nên một bản giao hưởng tốc độ đầy mê hoặc.

Và rồi, trong khoảnh khắc nghẹt thở khi vạch đích chỉ còn cách gang tấc, cả hai chiếc xe dường như lao đi cùng một nhịp. Ánh đèn pha chói lòa rọi thẳng vào vạch kẻ trắng, và trong tiếng reo hò vỡ òa của đám đông, chiếc Lamborghini đen tuyền và chiếc Ferrari đỏ rực cùng nhau cán đích.

Thời gian hiển thị trên bảng điện tử là một con số trùng khớp đến kinh ngạc. Cả Lục Chước Hạm và Hạ An Niên đều về đích cùng lúc.

Bầu không khí vỡ òa trong tiếng reo hò và vỗ tay. Mọi người đổ xô đến chúc mừng cả hai tay đua tài ba. Lục Chước Hạm và Hạ An Niên hạ cửa kính xe, trao nhau một ánh mắt đầy sự thán phục và một nụ cười sảng khoái. Cuộc đua không chỉ là sự cạnh tranh mà còn là sự công nhận tài năng của đối phương.

Kết thúc cuộc đua kịch liệt, chính là 1 bữa tiệc xuyên đêm của những cậu ấm cô chiêu.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên từ chiếc đèn bàn nhỏ, tạo ra một không gian ấm cúng và riêng tư ở góc ban công khuất sau rèm lụa. Tiếng nhạc xập xình từ sảnh chính vọng lại như một bản nhạc nền mơ hồ. Lục Chước Hạm tựa người vào lan can, nhấp một ngụm champagne, ánh mắt hướng về phía những ánh đèn lung linh của thành phố về đêm.

Hạ An Niên chậm rãi bước đến, trên tay cầm theo một ly champagne khác. Anh dừng lại cách cô một bước chân, ánh mắt dịu dàng không rời khỏi gương mặt thanh tú của Lục Chước Hạm.

"Khung cảnh này... hình như hợp với những cuộc trò chuyện bí mật hơn là những màn rượt đuổi tốc độ vừa rồi, em thấy không?" giọng Hạ An Niên trầm ấm, khẽ phá vỡ sự im lặng.

Lục Chước Hạm khẽ nghiêng đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. "Có lẽ vậy. Nhưng đôi khi, tốc độ lại là cách tốt nhất để phá vỡ những bí mật."

"Vậy... sau khi đã "phá vỡ" mọi rào cản trên đường đua, liệu giờ chúng ta có thể khám phá những "bí mật" khác không?" Ánh mắt Hạ An Niên sâu hơn, ẩn chứa một sự chờ đợi.

Lục Chước Hạm đặt ly champagne xuống, xoay người đối diện với anh. "Anh luôn thích những cuộc khám phá mạo hiểm như vậy sao, An Niên?"

"Chỉ khi người đồng hành thú vị. Giống như em vậy." Hạ An Niên tiến thêm một bước, khoảng cách giữa họ gần hơn. "Thật ra, từ lần đầu gặp gỡ, em đã là một "ẩn số" khiến tôi tò mò muốn giải mã."

"Vậy anh đã giải mã được bao nhiêu rồi?" giọng Lục Chước Hạm khẽ khàng, nhưng ánh mắt vẫn giữ một vẻ dò xét.

"Chưa nhiều. Nhưng mỗi "chặng đua" với em đều hé lộ một điều gì đó mới mẻ. Như việc em lái xe nhanh đến nghẹt thở chẳng hạn." Hạ An Niên đưa tay khẽ chạm vào mái tóc cô, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy thân mật.

Lục Chước Hạm không né tránh, ánh mắt cô dán chặt vào đôi mắt xanh thẳm của anh.

"Có những "chặng đua" không có vạch đích rõ ràng, An Niên. Anh có chắc mình muốn tiếp tục?"

"Với em, mọi "chặng đua" đều đáng để thử." Hạ An Niên hạ thấp giọng, hơi thở ấm nóng phả nhẹ trên gương mặt cô. "Và phần thưởng ở cuối con đường... tôi tin là sẽ rất đặc biệt."

Anh đưa tay nâng nhẹ cằm Lục Chước Hạm, ngón tay cái khẽ lướt nhẹ trên làn da mềm mại của cô. Ánh mắt anh ta chứa đựng một sự dịu dàng và cả một khát khao không giấu giếm.

"Vậy... anh định "thưởng" cho tôi điều gì sau cuộc đua hòa này?" Lục Chước Hạm khẽ thì thầm, giọng nói có chút khàn khàn.

Hạ An Niên cúi xuống, hơi thở phả vào tai cô. "Có lẽ... một nụ hôn làm "phần thưởng" khởi đầu không tệ, em nghĩ sao?"

Ánh mắt Hạ An Niên ánh lên vẻ dịu dàng và chờ đợi khi cúi xuống gần Lục Chước Hạm. Khoảng cách giữa đôi môi họ dường như chỉ còn một sợi tóc. Bầu không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập khẽ khàng.

Thế nhưng, ngay khi nụ hôn tưởng chừng như sắp sửa được trao đi, đôi bàn tay mảnh khảnh của Lục Chước Hạm nhẹ nhàng đặt lên ngực anh, khéo léo giữ một khoảng cách vừa đủ. Cử chỉ mềm mại nhưng lại mang theo một sự ngăn cản kiên quyết.

"Không phải ở đây, An Niên." giọng Lục Chước Hạm khẽ khàng, nhưng lại mang theo một sự dứt khoát không thể lay chuyển. Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, không hề né tránh, nhưng lại ẩn chứa một điều gì đó sâu xa, khó đoán.

Sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt Hạ An Niên, nhưng rất nhanh chóng được thay thế bằng một nụ cười nhẹ. Anh nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên ngực mình, khẽ siết nhẹ.

"Vậy... em muốn "phần thưởng" của chúng ta diễn ra ở một "đường đua" khác sao?" Anh hỏi, giọng đầy ẩn ý.

Lục Chước Hạm khẽ mỉm cười, rút tay mình về. "Có lẽ vậy. Có những "vạch đích" không nên vội vàng chạm tới."

Cô xoay người, hướng mắt về phía sảnh tiệc ồn ào. "Bữa tiệc vẫn còn dài, An Niên. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để khám phá những "chặng đua" khác."

Hạ An Niên đứng yên nhìn theo bóng lưng Lục Chước Hạm, nụ cười trên môi vẫn không tắt. Sự từ chối khéo léo của cô không hề khiến anh thất vọng, ngược lại, nó càng khơi gợi thêm sự tò mò và khao khát chinh phục trong anh.

"Em luôn biết cách khiến mọi thứ trở nên thú vị, tiểu Hồ Điệp" anh khẽ thì thầm, ánh mắt đầy vẻ thích thú.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau...

Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ lớn, chiếu rọi vào phòng họp trang trọng của tập đoàn Thụy Vũ. Không khí trang nghiêm thường ngày dường như đã nhường chỗ cho một sự háo hức và mong đợi. Dọc theo chiếc bàn hội nghị dài, những vị giám đốc cấp cao với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không giấu nổi sự tò mò đang chăm chú lắng nghe.

Ở vị trí trung tâm, Lục Chước Hạm đứng thẳng, vẻ ngoài rạng rỡ và tràn đầy năng lượng sau một đêm "giải tỏa" căng thẳng đầy thú vị. Cô diện một bộ vest thanh lịch màu trắng kem, mái tóc đen buông xõa tự nhiên, tôn lên vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa chuyên nghiệp. Trong tay cô là những bản vẽ thiết kế trang sức tinh xảo, kết quả của những đêm thức trắng và cả nguồn cảm hứng bất ngờ từ cuộc đua tốc độ đêm qua.

"Kính thưa các vị." giọng Lục Chước Hạm tự tin vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng.

"Tôi xin phép trình bày ý tưởng thiết kế bộ sưu tập trang sức đặc biệt này, lấy cảm hứng từ chính những chiếc xe sang trọng mà chúng ta hợp tác."

Cô nhẹ nhàng lật mở từng bản vẽ, chậm rãi giải thích: "Với chiếc sedan quý phái này, tôi đã chọn một chiếc vòng cổ với những đường cong mềm mại, uyển chuyển, sử dụng đá sapphire xanh thẳm tượng trưng cho sự sang trọng và ổn định. Thiết kế này tập trung vào sự tinh tế và đẳng cấp, giống như trải nghiệm lái êm ái mà chiếc xe mang lại."

Chuyển sang bản vẽ tiếp theo, Lục Chước Hạm tiếp tục: "Đối với chiếc SUV mạnh mẽ này, tôi lại hướng đến một thiết kế táo bạo và cá tính hơn. Những mắt xích kim loại được chế tác tỉ mỉ, kết hợp với đá obsidian đen tuyền, thể hiện sự mạnh mẽ, bền bỉ và tinh thần chinh phục mọi địa hình – giống như chính chiếc xe này."

Ánh mắt cô lướt qua từng vị giám đốc, thu hút sự chú ý của họ bằng sự đam mê và hiểu biết sâu sắc về cả trang sức lẫn những chiếc xe. Cô không chỉ đơn thuần trình bày bản vẽ mà còn kể một câu chuyện, kết nối vẻ đẹp tĩnh tại của trang sức với sức mạnh động cơ và tinh thần tự do của những cỗ máy tốc độ.

"Tiếp đến..." Lục Chước Hạm dừng lại ở bản phác thảo cuối cùng trên màn hình trình chiếu, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Trên màn hình hiện ra những đường nét phóng khoáng, mạnh mẽ đan xen giữa những hình ảnh tượng trưng cho đá quý lấp lánh và chi tiết kim loại góc cạnh. "Bản phác thảo này thể hiện sự giải phóng năng lượng, sự hứng khởi và cả một chút nổi loạn đầy quyến rũ. Nó dành cho những người dám sống hết mình và tận hưởng từng khoảnh khắc – giống như cảm giác chinh phục mọi cung đường."

Cả phòng họp dường như chìm vào một sự tĩnh lặng đầy suy ngẫm. Những vị giám đốc trao đổi ánh mắt với nhau, dường như bị thu hút bởi sự sáng tạo độc đáo và cách Lục Chước Hạm diễn giải ý tưởng thiết kế của mình.

"Cô Lục." Quản lý Vương chậm rãi lên tiếng, khẽ gật đầu. "Ý tưởng của cô thật sự rất mới lạ. Cách cô liên kết những yếu tố này... rất thú vị. Tuy chỉ là bản phác thảo, nhưng tôi có thể hình dung được vẻ đẹp tiềm ẩn của nó."

Vị quản lý bên cạnh mỉm cười đầy hứng thú. "Tôi đặc biệt thích sự phá cách trong bản phác thảo cuối cùng. Nó mang đến một nguồn năng lượng rất hiện đại và cuốn hút. Tôi tin rằng nó sẽ thu hút được đối tượng khách hàng trẻ tuổi."

Một vị quản lý cấp cao khác, ông Mạnh, nhíu mày nhìn kỹ bản phác thảo trên màn hình. "Tuy nhiên, cô Lục, những đường nét góc cạnh này liệu có phù hợp với hình ảnh sang trọng truyền thống của đối tác không? Chúng ta cần cân nhắc yếu tố này."

Quản lý Chu nhanh chóng lên tiếng, thể hiện sự ủng hộ với Lục Chước Hạm. "Tôi tin rằng sự sáng tạo của cô Lục sẽ mang đến một làn gió mới cho bộ sưu tập lần này. Đôi khi, sự phá cách lại là yếu tố tạo nên sự khác biệt và thu hút."

Lục Chước Hạm lắng nghe ý kiến của từng người một cách chăm chú, trong lòng đã chuẩn bị sẵn những lý lẽ để bảo vệ ý tưởng của mình.

Trong lúc mọi người vẫn đang bàn luận về những bản phác thảo của Lục Chước Hạm, cánh cửa phòng họp đột nhiên mở ra. Một người đàn ông với khí chất lạnh lùng và mái tóc bạch kim nổi bật bước vào. Đó chính là Niên Tử Kì, tổng giám đốc của tập đoàn Thụy Vũ. Sự xuất hiện của anh khiến cả phòng họp im lặng hẳn.

Niên Tử Kì lướt mắt qua những bản phác thảo đang được trình chiếu, rồi dừng lại ở Lục Chước Hạm. Ánh mắt anh sắc bén nhưng lại ẩn chứa một sự hứng thú khó tả.

"Cô là Lục Chước Hạm, nhân viên mới của bộ phận thiết kế?" giọng Niên Tử Kì trầm thấp vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.

Lục Chước Hạm khẽ gật đầu, giữ vững sự bình tĩnh. "Vâng, tổng giám đốc."

Niên Tử Kì khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt thoáng qua. "Những bản phác thảo này... khá ấn tượng. Đặc biệt là ý tưởng cuối cùng. Nó cho thấy một sự phá cách và dám nghĩ dám làm."

Một sự tán thưởng trực tiếp từ tổng giám đốc khiến không khí trong phòng họp trở nên khác biệt. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Chước Hạm, vừa ngưỡng mộ vừa có chút ghen tị.

"Tuy nhiên." Niên Tử Kì tiếp tục, ánh mắt chuyển sang vẻ nghiêm nghị. "Sự sáng tạo đôi khi cần đi đôi với tính khả thi và sự phù hợp với thị trường. Cô có thể giải thích rõ hơn về tính ứng dụng của những thiết kế này, đặc biệt là bản phác thảo "giải phóng năng lượng" kia?"

Anh dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Lục Chước Hạm. "Liệu những chi tiết góc cạnh và sự "nổi loạn" mà cô đề cập có thực sự thu hút được đối tượng khách hàng mục tiêu của chúng ta không? Và quy trình chế tác những chi tiết phức tạp này có gặp khó khăn gì không?"

Đây rõ ràng là những câu hỏi không hề dễ dàng, đòi hỏi Lục Chước Hạm không chỉ phải có ý tưởng sáng tạo mà còn phải có kiến thức về thị trường và quy trình sản xuất. Áp lực từ ánh mắt của vị tổng giám đốc quyền lực dồn lên cô.

Trong không khí có phần căng thẳng khi Niên Tử Kì đặt ra những câu hỏi đầy tính thử thách cho Lục Chước Hạm, một giọng nói mang theo vẻ hào hoa cố ý vang lên:

"Tổng giám đốc, những lo ngại của anh rất xác đáng. Tuy nhiên, dưới góc độ của một người trẻ, tôi lại thấy sự độc đáo trong ý tưởng của cô Lục rất đáng được cân nhắc."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa lên tiếng. Đó chính là Niên Lương Thần. Vẻ ngoài tuấn tú với nụ cười luôn thường trực trên môi của hắn ta hướng về Lục Chước Hạm, ánh mắt thoáng qua một tia nhìn đánh giá đầy ẩn ý.

"Thật ra, khi nhìn bản phác thảo này, tôi lại hình dung đến vẻ đẹp tiềm ẩn và sức hút đặc biệt của những chiếc xe mà chúng ta hợp tác. Đôi khi, một chút phá cách lại có thể tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ với khách hàng." Niên Lương Thần nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn cố tình nhấn mạnh một vài từ.

Trong đầu Niên Lương Thần lúc này là một dòng suy nghĩ khác: "Lục Chước Hạm... cái tên thạt hay. Không ngờ lại gặp cô gái này tại đây. Qủa là 1 kinh hỉ lớn với hắn mà. Vẻ ngoài thanh tú này... ẩn chứa một sức quyến rũ tiềm ẩn. Cái cách cô trình bày ý tưởng... thật khiến người ta tò mò muốn khám phá. Niên Tử Kì có vẻ cũng quan tâm đến "nhân tố mới" này. Chà, một bông hoa đẹp... thật khiến người khác muốn tìm hiểu sâu hơn. Thật mong đợi sự mới mẻ mà cô đem lại cho nơi nhàm chán này. "

Niên Lương Thần tiếp tục, hướng ánh mắt về phía Lục Chước Hạm với một nụ cười có phần giả tạo: "Tôi tin rằng, với sự tỉ mỉ trong chế tác, những thiết kế này sẽ tạo nên một điểm nhấn thú vị cho bộ sưu tập. Cô Lục, cô đã có những ý tưởng nào về cách làm nổi bật vẻ đẹp của những chiếc vòng cổ này chưa?"

Lục Chước Hạm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ biết ơn pha chút e ngại khi nhìn về phía Hạ Lương Thần. Cái gật đầu nhẹ và nụ cười mỉm của cô như một lời cảm ơn thầm lặng cho sự can thiệp vừa rồi. Trong đáy mắt Niên Lương Thần, khoảnh khắc ấy lại gieo một suy nghĩ lệch lạc: "Xem ra, cô ta cũng không quá lạnh lùng như vẻ ngoài. Một chút giúp đỡ đã vội vàng tỏ ra biết ơn... có lẽ đây là một con mồi dễ dàng hơn mình tưởng."

Sau đó, Lục Chước Hạm quay sang đối diện với Niên Tử Kì, ánh mắt cô đã lấy lại vẻ tự tin và sắc sảo. "Thưa tổng giám đốc, về tính ứng dụng của thiết kế "giải phóng năng lượng", tôi tin rằng nó không chỉ hướng đến những khách hàng trẻ tuổi mà còn dành cho những ai trân trọng sự khác biệt và muốn thể hiện cá tính mạnh mẽ. Những đường nét góc cạnh, khi được chế tác tinh xảo từ các loại hợp kim cao cấp và kết hợp với những viên đá quý đặc biệt, sẽ tạo nên một vẻ đẹp vừa hiện đại vừa sang trọng, không hề đi ngược lại tinh thần của thương hiệu đối tác."

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Niên Tử Kì. "Về quy trình chế tác, tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng các phương án khả thi và tin rằng với công nghệ hiện tại của chúng ta, việc thực hiện những chi tiết này hoàn toàn nằm trong khả năng. Thậm chí, nó còn có thể tạo ra một điểm nhấn độc đáo, tăng tính cạnh tranh cho sản phẩm."

Trong suốt cuộc đối thoại, Niên Tử Kì dường như không mấy để tâm đến sự tồn tại của Niên Lương Thần. Ánh mắt anh ta hoàn toàn tập trung vào Lục Chước Hạm, khẽ gật đầu đầy suy tư khi nghe cô giải thích. Sự tự tin, kiến thức và khả năng ứng biến linh hoạt của cô đã khiến anh ta không khỏi hài lòng và ấn tượng.

"Rất tốt." Niên Tử Kì cuối cùng cũng lên tiếng, một nụ cười hiếm hoi thoáng qua trên môi. "Cô Lục, phần trình bày của cô rất thuyết phục. Tôi đánh giá cao sự sáng tạo và cả sự chuẩn bị kỹ lưỡng của cô. Bộ phận thiết kế sẽ tiếp tục phát triển ý tưởng này và đưa ra những bản mẫu chi tiết hơn."

Nói rồi, anh đứng dậy, một động tác dứt khoát báo hiệu sự kết thúc của cuộc họp. "Cuộc họp kết thúc tại đây. Quản lý Chu, cô hãy tiếp tục hướng dẫn cô Lục và theo sát tiến độ của dự án này."

Quản lý Chu nhanh chóng gật đầu. "Vâng, tổng giám đốc."

Mọi người trong phòng họp đồng loạt đứng dậy, không khí căng thẳng ban đầu đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự hứng khởi và một chút tò mò về nhân tố mới đầy tiềm năng này. Lục Chước Hạm khẽ thở phào, một nụ cười nhẹ nở trên môi khi nhận thấy sự hài lòng và ấn tượng mà cô đã tạo được với vị tổng giám đốc khó tính này.