—
“Được.”
“Sau này sẽ tìm bác sĩ cho cậu, để họ khám xem sao.”
“Ừm.”
“Thế nào? Tôi bán cho cậu ít ân tình, nếu cậu thật sự không có nhà để về thì hay là cứ theo tôi đi.”
Điều này thật sự đã nằm ngoài dự định của Trần Văn Cảng: “Đối với cậu mà nói thì tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”
Hoắc Niệm Sinh tỏ vẻ không sao cả, anh vỗ vào vai của cậu rồi nói: “Cậu đừng coi thường bản thân, cậu cũng có điểm tốt mà.”
Trần Văn Cảng hút xong, còn dư lại nửa điếu thuốc, sau khi dập nó đi, cậu khẽ ho khan vài tiếng rồi bước lên xe của Hoắc Niệm Sinh.
Cậu không hỏi gì cả, dù sao thì hiện tại cậu cũng đã không còn lựa chọn nào khác. Trên người chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, không thể chống đỡ nổi cái lạnh đầy sương gió kia, nơi ở thì cũng xem như là có nhưng quả thật là những căn phòng ở đó rất rách nát, lọt gió khắp nơi, nóc nhà còn bị thủng, ban ngày thì trực tiếp đón án mặt trời, mà dự báo thời tiết đã nói đêm nay sẽ có bão, khả năng cao là sẽ còn dột mưa, trong phòng còn chẳng có đệm chăn đàng hoàng.
Đúng thật là rất có chí khí khi không cần lấy tiền của Trịnh Ngọc Thành, sau khi đưa tiền thuê nhà và tiền ăn cho người ta thì số tiền còn lại cũng chỉ đủ để mua một hộp thuốc rẻ tiền để hút, làm tê dại sự mệt mỏi của bản thân.
Chiếc xe hơi màu đen vừa xuất phát không được bao lâu thì từng giọt nước mưa lạnh lẽo đã phủ kín tấm kính của cửa sổ xe.
Trần Văn Cảng ôm cánh tay, dựa lưng vào ghế, dù hơi ấm đã tràn đến nhưng cơ thể cậu vẫn lạnh đến phát run. Hoắc Niệm Sinh cởϊ áσ vest của mình ra, phủ thêm một lớp áo lên cơ thể của cậu.
Từ sau khoảnh khắc này, Trần Văn Cảng đã làʍ t̠ìиɦ nhân bí mật của Hoắc Niệm Sinh trong suốt bảy năm.
….
….
Lúc hay tin Hoắc Niệm Sinh đã chết, Trần Văn Cảng đang bình tĩnh ngồi trong phòng để đọc sách.
Mấy năm nay Trần Văn Cảng luôn sống ở một căn biệt thự xa xôi, được xây ở lưng chừng núi, hoàn toàn xa rời quần chúng. Ngoại trừ Hoắc Niệm Sinh thường xuyên tới gặp cậu ra thì cậu cũng hiếm khi gặp được bất cứ ai khác. Hoắc Niệm Sinh đã cho Trần Văn Cảng chỗ ở, cho cậu cơm áo, còn lên giường với cậu, cũng chẳng khác gì bao nuôi cả, nhưng anh cũng chưa nói là định nuôi cậu đến bao giờ.
Ngày tháng như vậy, Trần Văn Cảng cũng tự biết là rất đa đoạ, nhưng mà dù sao cũng chỉ được đến đâu hay đến đấy mà thôi.
Cậu đã từng nghĩ rằng nửa đời còn lại của mình cứ sống như vậy cũng được.
Mãi cho đến khi nữ trợ lý riêng của Hoắc Niệm Sinh, Aanda gọi điện thoại cho Trần Văn Cảng để báo tin dữ: Du thuyền đã gặp sự cố ở trên biển, ông chủ cũng đã vì sự cố đó mà bỏ mạng. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cô cũng chỉ có thể tự mình lái xe đến để đón Trần Văn Cảng, để cậu nhìn Hoắc Niệm Sinh lần cuối.
Ở trong nhà xác, vẻ mặt của Hoắc Niệm Sinh trông rất an yên, Trần Văn Cảng cũng chỉ bình tĩnh nhìn anh, không hề nói gì hết.
Aanda âm thầm cảm thấy bất bình thay cho người chủ quá cố, đến cả người bên gối cũng chỉ đến vậy mà thôi. Quả thật là thân nhất cũng là vợ chồng và xa nhất cũng là vợ chồng.
Cô vẫn dùng giọng điệu nghiêm túc khi xử lý công việc mà nói chuyện với Trần Văn Cảng, sự cố ngoài ý muốn này khả năng cao là có liên quan đến cuộc tranh giành quyền lực ở trong dòng họ.
Sau đó thì cực kỳ bận rộn, bởi vì đã có luật sư tìm đến Trần Văn Cảng - Sinh thời, Hoắc Niệm Sinh đã từng lập di chúc, để lại tất cả mọi thứ của anh cho cậu.
Trần Văn Cảng ký tên lên văn kiện mà luật sư đã đưa đến kia. Lúc hoàn thành xong nét bút cuối cùng, chiếc bút máy kia vẫn không được nhấc lên.