Lâm Hồng Anh không phải là kẻ nhu nhược hèn nhát như nguyên chủ. Cô tặc lưỡi lắc đầu: “Chị dâu thấy gì chưa? Há miệng ngậm miệng mắng người ta là nông dân, lưu manh. Trung Hoa này có bao nhiêu bần nông trung nông, khu vực phát triển giàu nghèo khác nhau, rõ ràng đây là nỗi đau của Tổ quốc, thế mà họ lại coi đó là trò cười! Nếu cứ bỏ mặc tác phong này tiếp tục lan rộng thì tôi sợ sẽ bôi tro trát trấu vào mặt tập thể!”
Cô vừa dứt lời, bỗng nhiên từng chuỗi điểm oán niệm bùng nổ trước mắt cô, nhiều không đếm xuể.
[Hà Nghênh Xuân +1 điểm oán niệm]
[Lưu Phát Anh +2 điểm oán niệm]
[Hồng Triều Hà +3 điểm oán niệm]
[Lưu Tiểu Liên +4 điểm oán niệm]
…
[Hà Nghênh Xuân +150 điểm oán niệm]
[Lưu Phát Anh +150 điểm oán niệm]
[Hồng Triều Hà +150 điểm oán niệm]
Đếm đến nỗi mỏi tay…
Lâm Hồng Anh kinh ngạc một giây, mấy người này dễ chọc giận vậy luôn?
Lời nói của Lâm Hồng Anh khiến tất cả mọi người khϊếp sợ. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt “Cô điên rồi hả”.
Vợ chính ủy Triệu lườm bốn người kia bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Nghe thấy gì chưa? Đồng chí Lâm đã chỉ rõ vấn đề của các cô, thế thì các cô nên khiêm tốn tiếp nhận. Các cô thấy các cô có ra thể thống gì không? Mỗi người các cô nộp bản kiểm điểm tự xét lại bản thân dài 3000 chữ cho tôi! Viết không tốt thì tuần sau kiểm điểm trong cuộc họp xét lại dân chủ. Nếu bị đưa ra trước cuộc họp thì không chỉ đơn giản là bị hủy bỏ phúc lợi cuối năm đâu, mà sẽ liên lụy đến chồng các cô!”
Mọi người đều cảm nhận được trọng lượng câu nói của vợ chính ủy. Đám đàn bà vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn lúc này đã không thể giữ bình tĩnh được nữa, ai nấy đều trợn mắt trừng Lâm Hồng Anh.
Nếu ánh mắt có thể biến thành thực chất thì chỉ sợ Lâm Hồng Anh đã bị họ băm thành trăm mảnh.
Thời đại này, mọi người đều coi danh dự quan trọng hơn tính mạng, nếu bị phê bình thì sẽ hủy bỏ toàn bộ bình xét tiên tiến, có lẽ sẽ khiến họ đau khổ hơn cả gϊếŧ chết họ.
Lâm Hồng Anh biết rõ đạo lý giặc cùng đường đừng rượt, lập tức cười tủm tỉm nói một câu: “Mọi người làm chứng nhé, xưa nay tôi vẫn là một người khoan dung rộng lượng, nếu không chọc giận tôi thì tôi cần gì phải tố cáo với cấp trên? Những ai vừa rồi góp lời chửi rủa tôi, trước buổi tối đến nhà tìm tôi, thật lòng thật dạ nói xin lỗi tôi, vậy thì tôi sẽ không nhắc tên người đó trong báo cáo của tôi. Tôi nói được thì làm được, tin rằng mọi người đều là người hiểu đạo lý có giáo dục.”
Dứt lời, Lâm Hồng Anh xoay người rời khỏi nhà chị dâu Triệu.
…
Cuộc liên hoan ở nhà chị dâu Triệu tan rã trong không vui, Lâm Hồng Anh chưa ăn được miếng sủi cảo nào.
Chẳng mấy chốc, cô đã sâu sắc cảm nhận được đặc trưng của thời đại này: thiếu lương thực, thiếu quần áo.
Nguyên chủ muốn ăn chực một bữa cơm nên mới đến nhà chị dâu Triệu, nhưng Lâm Hồng Anh không ăn được miếng nào. Vừa qua giờ cơm, cô đói đến nỗi bụng sôi sùng sục.