Ông ta không nhắc đến ơn dưỡng dục còn ổn, vừa nhắc đến chuyện này, Vân Bắc quyết định cùng ông ta tính rõ nợ nần, nhìn xem rốt cuộc là bọn họ nuôi lớn cô, hay là bọn họ chiếm hời từ cô.
Vân Bắc không phải nguyên chủ, bọn họ nói gì cũng tin.
Mẹ của nguyên chủ mất vì việc công, cho nên chẳng những trong xưởng cho tiền trợ cấp, còn để lại công việc, mặc dù cô không biết cụ thể bao nhiêu, nhưng trong xưởng có thể tra.
“Bác không biết xấu hổ chiếm hời thì thôi, sao tôi lại không thể đòi tiền chứ? Nói cái gì mà nuôi tôi tám năm, không sợ gió thổi đau đầu lưỡi à, mấy năm nay tôi ăn uống, so với số tiền bác lấy trên người tôi, cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.”
“Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến căn nhà này, nếu như không phải tôi, các người có thể vào ở sao? Còn nữa, tiền tiết kiệm của nhà tôi, bây giờ đi đâu rồi, càng đừng nói đến tiền trợ cấp của mẹ tôi, nếu bác đã nghĩ như vậy, vậy chúng ta tìm một chỗ tính toán cho rõ, cũng để cho mọi người biết, Vân Kiến Quốc bác nuôi lớn cháu gái như thế nào.”
“Phản, phản rồi, mày lại dám nói chuyện với tao như thế, tao chính là bác cả của mày đấy, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, nhà bọn tao cũng nuôi lớn mày.” Vân Kiến Quốc bị chọc giận, căm tức nhìn Vân Bắc.
Ông ta cảm thấy, chính mình nuôi lớn Vân Bắc đã là một ân huệ lớn, còn tiền mà Vân Bắc nói đến, vào tay ông ta, đương nhiên là của ông ta.
“Đúng thế, dùng tiền vốn thuộc về tôi nuôi tôi, uổng cho bác nói hay lắm, còn mặt dày nhắc đến chuyện báo đáp ân tình với tôi, thật đúng là gặp qua nhiều người mặt dày, nhưng chưa gặp ai mặt dày hẳn như thế. Tôi nói rõ ở đây, mấy người không chỉ phải đưa tiền mua công việc kia cho tôi, còn cả tiền của tôi sau khi trừ đi phí nuôi dưỡng mấy năm nay, một xu cũng không được thiếu, nếu không bác cứ chờ mất việc đi!”
“Được rồi, tôi cho bác thời gian một ngày để cân nhắc.” Vân Bắc nói xong đi thẳng ra cửa, cô bị ốm còn chưa khỏi hắn, vẫn phải đi mua một ít thuốc uống.
Nghĩ đến mua thuốc, lúc này Vân Bắc mới nhớ đến trên người mình không có tiền, vì thế giơ tay về phía Vân Kiến Quốc, nói: “Đưa tiền, tôi muốn đi khám bệnh.”
“Tao không có tiền!” Vân Kiến Quốc một xu cũng không muốn cho Vân Bắc, cố ý muốn nhìn cô phải cầu xin mình.
Thế nhưng Vân Bắc đã sớm không phải là nguyên chủ, sau khi nghe Vân Kiến Quốc nói như vậy, cô dứt khoát đi ra cửa, sau đó gõ cửa nhà hàng xóm ở bên cạnh.
Vừa gõ cửa, vừa lớn tiếng nói: “Bà Vương ơi, bà có nhà không? Cháu bị ốm, bác cả không đưa cháu đi khám bệnh, cũng không cho cháu tiền, bà có thể cho cháu vay mấy đồng, để cháu đi khám bệnh không?”
Vân Kiến Quốc thấy Vân Bắc đi ra ngoài, đang đắc ý thì đột nhiên nghe thấy cô nói vậy, trong nháy mắt sắc mặt ông ta trở nên khó coi.