Nếu nói lúc đầu Kỷ Ôn Nghi còn giữ lại chút phẫn nộ đối với Dụ vương, thì bây giờ vì sự xuất hiện của Giang Đô đế khanh, nàng ấy chỉ cảm thấy hứng thú bừng bừng.
Nàng ấy liếc nhìn Lư Quan Chiêu với vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, vỗ vai đối phương, cười trộm: "Tòng Gia, xem ra Đế Khanh biết ngươi tan học rồi."
Lư Tòng Gia hất tay nàng ấy ra, trừng mắt nhìn nàng: "Đừng vọng nghị đế khanh."
Kỷ Ôn Nghi trừng mắt lại: Ngươi cứ giả vờ đi.
Lư Quan Chiêu nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Kỷ Ôn Nghi, định phản bác, nhưng không còn thời gian cho hai người họ trao đổi ánh mắt, người đã đi đến trước mặt.
Giang Đô đế khanh là con trai ruột của Hoàng hậu, cũng là nam đinh duy nhất trong hậu cung của Thánh nhân, rất được Thánh nhân yêu thích.
Hắn thừa hưởng dung mạo của Hoàng hậu, cũng có vóc dáng thanh mảnh phù hợp với thẩm mỹ của người đời.
Khi hắn chậm rãi bước tới, phía sau cũng có không ít cung nhân đi theo, nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông.
Giang Đô đế khanh dung mạo tuấn tú, phong thần như ngọc, khi không cười giống như trăng lạnh thanh nhã tuyệt trần, mang theo khí chất khiến người ta khó gần, mà khi hắn nở nụ cười lễ phép nhàn nhạt, lại thanh thoát mà thân hòa.
Giang Đô đế khanh đã là một nam tử trưởng thành, hắn rất cao, khoác lên mình bộ hoa phục màu lam sẫm, khiến người ta không thể rời mắt.
"Thỉnh an Hoàng huynh."
"Thỉnh an Điện hạ."
Mọi người đồng loạt hành lễ, nhất thời có chút yên tĩnh.
"Đứng dậy đi."
Ánh mắt Giang Đô đế khanh đầu tiên rơi vào Lư Quan Chiêu, sau đó mới hỏi muội muội của mình: "Vừa rồi nghe thấy tiếng ồn ào, sau đó lại gặp Tam hoàng tỷ vội vàng rời đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Vị trí Thượng thư phòng nằm ở một nơi khá quan trọng từ hậu cung đi đến tiền điện, Giang Đô đế khanh vốn được Thánh nhân yêu thích, tự do ra vào Ngự thư phòng là chuyện thường, xuất hiện ở gần Thượng thư phòng cũng rất bình thường, mà dạo này nhóm người Lư Quan Chiêu luôn gặp hắn ở đây.
Lục hoàng nữ trả lời: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, không may khiến Tam hoàng tỷ hơi tức giận, nhưng hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết, cũng không có gì nữa."
Lục hoàng nữ sau khi Nhân Đức Thái nữ qua đời, năm 12 tuổi được gửi nuôi trong cung Hoàng hậu, coi như là cùng Giang Đô đế khanh lớn lên, vì vậy quan hệ của hai người khá hòa hợp, khi nói chuyện cũng rất thân mật thoải mái.
Giang Đô đế khanh nghe vậy hơi nhướng mày: "Tam hoàng tỷ luôn như vậy, nếu không biết còn tưởng cung này là do nàng ta làm chủ, cả ngày kiếm chuyện sinh sự."
Nhóm người Lư Quan Chiêu đều giả vờ như không nghe thấy sự chán ghét của Giang Đô đế khanh đối với Dụ vương.
Thân phận Giang Đô đế khanh siêu nhiên, hắn không có quyền kế thừa ngôi vị, lại là huyết mạch của Hoàng hậu, cũng là con trai duy nhất của Thánh nhân, dù hắn có nói gì, Thánh nhân cũng sẽ vỗ tay khen hay, Nhị hoàng nữ và Tam hoàng nữ cũng chưa bao giờ chiếm được lợi lộc gì từ miệng hắn.
Tuy nhiên, Lư Quan Chiêu cũng rất ít khi thấy Giang Đô đế khanh không khách khí như vậy, nàng đoán chừng là do Hoàng hậu bị bệnh, việc tranh giành quyền lực của hai vị hậu phi có địa vị cao trong hậu cung khiến hắn rất không vừa mắt Tam hoàng nữ.
Giang Đô đế khanh đương nhiên cũng biết những người này không đáp lời là vì sao, mục đích ban đầu của hắn cũng không phải là đến hỏi Tam hoàng nữ đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt vốn có chút lạnh lùng vì nhắc đến Dụ vương của hắn dịu xuống, nhìn về phía Lư Quan Chiêu vẫn giữ nụ cười lịch sự và khách sáo: "Đã lâu không gặp Thế nữ muội muội, nghe nói phụ thân của muội muội bị cảm lạnh, không biết hiện tại thế nào? Mấy hôm trước ta được chút Quan Hồ Linh Chi thượng hạng, muốn gửi cho Quốc công phu nhân."
Thực ra phụ thân của Lư Quan Chiêu bị cảm là do ngày tuyết rơi đứng ở hành lang chỉ trỏ, mắng chửi mẫu thân nàng. Lư Quan Chiêu biết chuyện chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Nhưng chuyện này cũng không thể nói ra, hơn nữa người cha thân thể cường tráng của nàng cũng đã khỏi cảm từ lâu.
Lư Quan Chiêu tiến lên tạ ơn: "Đa tạ Điện hạ quan tâm, phụ thân của thần đã khỏe lại rồi, vật quý giá như vậy, Điện hạ vẫn nên giữ lại thì hơn."
Theo lễ nghi xã giao, Lư Quan Chiêu tiếp tục nói: "Hơn nữa hiện giờ Hoàng hậu nương… khụ, Hoàng hậu Điện hạ đang bệnh nhẹ, thứ tốt như vậy, vẫn nên dành cho Hoàng hậu điện hạ thì hơn, thần nữ cũng mong Hoàng hậu điện hạ sớm ngày bình an."
Nguy hiểm thật. Lư Quan Chiêu thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng suýt nữa thì buột miệng nói Hoàng hậu nương nương, phải biết rằng ở đây không có cách nói như vậy, từ "nương nương" chỉ dùng cho những nữ thần hoặc nữ nhân có địa vị rất cao như Nữ Oa mới được gọi như vậy.
Giang Đô đế khanh nghĩ đến phụ thân mình, nụ cười hơi thu lại, nhưng lại bởi vì lời nói quan tâm của Anh Quốc công thế nữ, cùng với ánh mắt quan tâm khi nàng nhìn qua, khiến hắn lại cảm thấy trong lòng an ủi, ấm áp nóng bỏng.
Hắn nói: "Phụ thân ta như vậy, ta tự nhiên toàn tâm toàn ý phụng dưỡng, hơn nữa mẫu hoàng cũng ban xuống rất nhiều phần thưởng, mời Thái y viện tận tâm chữa trị, muội muội yên tâm. Hiện giờ ta cũng chỉ quan tâm muội muội, đây là tâm ý của ta, còn xin muội muội đừng từ chối."