Đoạn Cẩm nghe y nói vậy, hồi tưởng lại một chút, dường như nhớ đến người cha của mình. Trong mắt hắn hiện lên vài phần đau thương, giọng nói cũng trầm xuống.
“Lư Trân Châu là mẹ kế của cha ta. Khi bà ta gả cho ông nội, cha ta lúc đó đã mười tuổi. Ban đầu, hai người họ vẫn sống khá yên ổn, thậm chí Lư Trân Châu còn cố tỏ ra mình là một người mẹ kế tốt, luôn tìm cách lấy lòng cha ta. Nhưng đến khi cha ta mười ba tuổi, Lư Trân Châu sinh được một đứa con trai nối dõi dòng tộc thứ hai, thì tâm tư của bà ta bắt đầu thay đổi."
Lư Trân Châu sợ cha ta sẽ tranh giành gia sản với con trai bà ta, nên bắt đầu tìm mọi cách gây khó dễ, dè chừng cha ta. Để tích góp tài sản cho Đoạn Quang Tông, bà ta đẩy cha ta ra ngoài làm những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, cực khổ. Vậy mà khi về nhà, cha ta lại còn bị mắng nhiếc thậm tệ, cuối cùng phải giao toàn bộ số tiền kiếm được cho Lư Trân Châu và ông nội. Họ không cho cha ta giữ lại một đồng nào để dùng cho bản thân.
Về sau, cha ta không chịu nổi cuộc sống như vậy nữa. Khi tình cờ gặp một đoàn thương nhân rong ruổi khắp nơi, ông liền quyết định đi theo họ. Đoàn thương nhân đó làm những công việc buôn bán cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng kiếm được rất nhiều tiền. Đến khi cha ta trở về, ông đã là một người có của cải trong tay.
Vì đã có nhiều trải nghiệm ngoài xã hội, cha ta không còn cam tâm giao hết tiền cho Lư Trân Châu như trước nữa. Ông muốn để dành tiền để cưới vợ và tự lập cuộc sống riêng.
Nhưng chuyện cha ta có tiền lại bị Đoạn Quang Tông biết được. Hắn còn đi mách với Lư Trân Châu. Lư Trân Châu lập tức nổi lòng tham, cùng Đoạn Quang Tông nghĩ ra một kế độc ác. Vào một ngày mưa gió, hai người bọn họ lừa cha ta vào trong núi, sau đó đẩy ông xuống vách núi.”
Lâm Lạc nghe đến đây, không kìm được mà hít sâu một hơi, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to đầy sững sờ. Y muốn hỏi tiếp về số phận của cha Đoạn Cẩm, nhưng lại cảm thấy câu hỏi đó đã quá dư thừa.
Trong mắt Đoạn Cẩm ánh lên sự căm phẫn, giọng nói đầy tức giận:
“Nhưng cha ta mạng lớn, bọn họ không thể hại chết ông được. Mặc dù cha ta bị gãy hai chân, nhưng vẫn cố gắng tự mình bò từ dưới vách núi lên bằng tất cả sức lực của mình.
Lúc đó cha ta đã muốn tìm bọn họ báo thù, nhưng ông nội lại lấy cái chết ra uy hϊếp ông. Thậm chí ông ta còn kéo cả trưởng lão trong tộc ra gây áp lực. Cuối cùng, cha ta đành phải nhẫn nhịn. Ông không thể làm gì bọn họ, chỉ còn cách thỏa hiệp, viết một lá thư đoạn thân, để tất cả mọi người đều biết từ nay về sau hai bên không còn quan hệ gì nữa.”
Lâm Lạc há hốc miệng kinh ngạc, tròn mắt thốt lên:
“Cha ngươi thật lợi hại!”
Bị gãy cả hai chân mà vẫn có thể bò từ dưới vách núi lên, sau đó còn tự mình giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, đúng là một người cực kỳ mạnh mẽ và cứng cỏi. Chỉ tưởng tượng lại cảnh tượng lúc đó thôi, Lâm Lạc cũng thấy kinh hãi, người nổi hết da gà.
Đoạn Cẩm gật đầu đồng tình, vẻ mặt mang theo niềm tự hào rõ rệt:
“Cha ta đúng là một người vô cùng lợi hại. Ông kể lúc trở về, Lư Trân Châu và Đoạn Quang Tông sợ đến mất vía.”
Dường như nghĩ đến điều gì vui vẻ, khóe môi Đoạn Cẩm khẽ nhếch lên, nụ cười hiện rõ, trông có phần hạnh phúc và thoải mái hơn.
Lâm Lạc nhìn hắn như vậy, tâm trạng của y cũng tốt thêm vài phần. Y gắp thêm mấy miếng cá bỏ vào bát của Đoạn Cẩm, rồi còn múc thêm canh cá đặt bên cạnh:
“Vậy nên, cha ngươi lợi hại như thế, sau này ngươi cũng sẽ rất giỏi giang. Ngươi phải ăn nhiều vào, như vậy mới lớn lên thật khỏe mạnh và mạnh mẽ giống cha mình.”
Đoạn Cẩm gật đầu chắc nịch, trong giọng nói còn mang theo niềm vui được khích lệ:
“Tất nhiên rồi!”
Nói xong, Đoạn Cẩm cúi đầu xử lý sạch chỗ thức ăn trong bát một cách hăng hái, như thể những món ăn đó chính là chất dinh dưỡng giúp hắn nhanh chóng trưởng thành. Chỉ cần hắn càng ăn nhanh bao nhiêu thì lại có cảm giác lớn lên nhanh bấy nhiêu.
Hai người ăn cơm tối xong, Đoạn Cẩm phụ trách nhóm lửa còn Lâm Lạc thì đi rửa bát.
Trong ;úc rửa chén, Lâm Lạc thậm chí còn cẩn thận dặn dò Đoạn Cẩm, để cho hắn nhìn kỹ y rửa bát như thế nào, rồi lần sau y nấu cơm thì sẽ tới lượt hắn rửa bát.
Đoạn Cẩm ngồi bên bếp lửa, vẻ mặt đầy rối rắm. Hắn nhìn Lâm Lạc, rồi lại quay sang nhìn đống bát đĩa trong nồi, cuối cùng vẫn không thể thốt ra được câu "Nam tử hán đại trượng phu không thể rửa bát" đang lởn vởn trong đầu.
Sau khi rửa bát xong, Lâm Lạc lại đem bát thuốc đã sắc sẵn cho Đoạn Cẩm uống. Đoạn Cẩm nhìn bát thuốc đắng ngắt, mặt đầy vẻ khổ sở nhưng vẫn cắn răng uống hết sạch.
Nhìn dáng vẻ nhăn nhó, khổ sở đến nhe răng trợn mắt của Đoạn Cẩm, Lâm Lạc không nhịn được mà bật cười. Nhưng ngay khi Đoạn Cẩm uống xong và ngẩng đầu lên, Lâm Lạc liền thu lại nụ cười, y sợ hắn phát hiện mình đang cười nhạo hắn. Lâm Lạc nhanh chóng đưa cho Đoạn Cẩm một quả táo để dỗ dành.
Đoạn Cẩm cúi đầu nhìn quả táo trên tay, lại nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Lạc. Cuối cùng, hắn vươn tay nhận lấy và lặng lẽ ăn hết.
Lúc rời khỏi bếp, theo thói quen, Lâm Lạc theo thói quen đưa tay ra nắm lấy tay Đoạn Cẩm. Đoạn Cẩm hơi do dự, thậm chí có chút trốn tránh.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. Buổi chiều, việc nắm tay Lâm Lạc là vì muốn an ủi y, nhưng bây giờ chẳng có lý do gì cả, vậy mà vẫn bị nắm tay, khiến Đoạn Cẩm ngượng ngùng không thôi.
Lâm Lạc thấy vậy thì chỉ nghĩ Đoạn Cẩm đang ngại ngùng. Dù sao những ngày qua cậu cũng nhận ra Đoạn Cẩm là một đứa bé rất trọng sĩ diện, đặc biệt khi đứng trước mặt đám bạn bè của mình.
“Đừng lo, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi. Sẽ không ai thấy ngươi bị ta nắm tay đâu.”
Không biết câu nói nào của Lâm Lạc đã chạm đến tâm tư Đoạn Cẩm, hắn hơi sững người. Rồi cuối cùng, hắn chủ động nắm lấy tay Lâm Lạc, để mặc y kéo mình về phía phòng ngủ.
Dọc theo đường đi, Đoạn Cẩm cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ bàn tay hai người đang nắm chặt truyền đến. Hắn lặng lẽ ngước nhìn gương mặt Lâm Lạc dưới ánh nến mờ ảo trong bóng đêm tĩnh lặng, trong lòng thầm lặp lại lời Lâm Lạc đã nói.
Từ nay về sau, trong viện này chỉ có hai người bọn họ. Tương lai, họ sẽ cùng nhau đi tiếp, giống như cha mẹ của hắn vậy.
Nghĩ đến đây, Đoạn Cẩm bất giác siết chặt tay Lâm Lạc thêm một chút. Lâm Lạc nghi hoặc nhìn sang nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, nên cũng không bận tâm nữa.
Sau đó, hai người cùng nhau kiểm tra lại các thiết bị chống trộm trong nhà. Khi đã chắc chắn không còn vấn đề gì, Lâm Lạc mới dẫn Đoạn Cẩm trở về phòng ngủ.
Trở lại phòng, Lâm Lạc lấy ra sổ sách ghi chép, cẩn thận tính toán số tiền kiếm được trong ngày. Mỗi một khoản thu chi đều được y tỉ mỉ ghi lại, đồng thời lập kế hoạch cho những khoản tiền sắp tới, những thứ cần mua, những dự định tương lai.
Trong lúc Lâm Lạc bận rộn, Đoạn Cẩm ngồi yên lặng ở bên cạnh quan sát y. Đến khi Lâm Lạc gần xong, hắn thậm chí còn chống cằm nhìn y, ánh mắt xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đến khi Lâm Lạc làm xong sổ sách thì cũng đã đến giờ đi ngủ. Y đặt quyển sổ vào chỗ cũ, quay sang nói với Đoạn Cẩm tiếng rồi chuẩn bị rời đi.
Đoạn Cẩm thoáng lộ ra vẻ hoảng hốt, bàn tay vô thức đưa ra, trong lúc chính bản thân còn chưa nhận ra, hắn đã nắm lấy vạt áo của Lâm Lạc.
Lâm Lạc cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ, liền cúi đầu nhìn xuống. Khi nhận ra người đang nắm lấy mình là Đoạn Cẩm, y bất giác nhìn thẳng vào cậu. Dưới ánh nhìn ấy, trên khuôn mặt Đoạn Cẩm hiện rõ vẻ ngượng ngùng, vành tai cũng thoáng đỏ lên, tựa hồ như hắn không biết phải làm gì với hành động của mình lúc này.
Lâm Lạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi cúi của Đoạn Cẩm, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Đoạn Cẩm mím môi, nhưng không nói lời nào.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cậu, Lâm Lạc thử hỏi dò: “Có phải ngươi sợ ngủ một mình không?”
Nghe đến đó, Đoạn Cẩm như thể bị nói trúng tim đen. Hắn giật mình, vội buông tay áo Lâm Lạc ra, ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt vừa xấu hổ vừa lúng túng, gương mặt thoáng cứng đờ. Hắn vẫn mạnh miệng đáp: “Ta… Ta không có!”
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Lâm Lạc vẫn nhìn thấy rõ vành tai Đoạn Cẩm đã đỏ ửng. Hắn cảm thấy xấu hổ xấu hổ mà sắc mặt trở nên kỳ lạ, đôi mắt đầy vẻ bối rối và thấp thỏm.
Đoạn Cẩm rụt tay lại, trên mặt tràn đầy vẻ bối rối và ân hận. Vừa rồi nghe Lâm Lạc nói phải rời đi, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn. Hắn tưởng tượng cảnh mình một mình nằm trong căn phòng tối om, không ai bên cạnh, không ai đáp lại khi gọi, không ai đến trò chuyện với mình, và chẳng thể mở mắt ra. Cảm giác ấy khiến hắn sinh ra sợ hãi vô cùng tận.
Lâm Lạc nhìn Đoạn Cẩm, thấy hắn im lặng và mím chặt môi. Y chợt nhớ ra, dù hắn có tỏ ra ngang ngược ban ngày, nhưng thực chất Đoạn Cẩm chỉ là một đứa trẻ vừa mất cha mẹ, mới tỉnh lại sau một cơn bệnh dài, trong lòng chắc chắn đầy nỗi lo âu và hoang mang.
Lâm Lạc thở dài, rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, nếu ngươi sợ, ta sẽ ở lại cùng ngươi, ngủ chung một giường. Nhưng sau này, khi ngươi lớn lên, ngươi sẽ phải tự mình ngủ một mình.”
Đoạn Cẩm định phản bác, nói rằng mình đã trưởng thành rồi, nhưng cảm giác rằng câu nói đó sẽ làm mình phải đợi một mình ở đây khiến hắn ngần ngại, không thể nói ra lời.
Lâm Lạc đặt đèn dầu sang một bên, sau đó mang chăn gối đến, bảo Đoạn Cẩm ngủ bên trong, còn mình nằm bên ngoài. Khi mọi thứ đã xong xuôi, Lâm Lạc nhìn Đoạn Cẩm lần cuối, hỏi: “Ngươi có thể ngủ ngon không?”
Đoạn Cẩm gật đầu, nhưng lại cảm thấy như thế này làm tổn thương chút sĩ diện của mình, nên chỉ làm động tác nửa chừng rồi dừng lại.
Lâm Lạc nhìn thấy vẻ rối rắm trên khuôn mặt Đoạn Cẩm, liền nhẹ nhàng ấn hắn nằm xuống, đắp chăn rồi thổi tắt ngọn nến, sau đó nằm xuống bên cạnh Đoạn Cẩm.
Trong bóng tối, mọi âm thanh và ánh sáng dường như đều trở nên rất rõ ràng. Đoạn Cẩm bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, đột ngột lên tiếng: “Sau này, ta cũng sẽ đi bán đậu hũ với ngươi!”
Lâm Lạc vốn đã mệt mỏi, đang muốn chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe câu nói của Đoạn Cẩm, lập tức tỉnh lại, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Đoạn Cẩm hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời: “Ngươi đi một mình sẽ bị người ta bắt nạt.”
Lâm Lạc bật cười thành tiếng, rồi vỗ vỗ lên chăn của Đoạn Cẩm như đang chăm sóc một đứa trẻ, dịu dàng nói: “Không cần đâu, hiện giờ việc quan trọng nhất của ngươi là mau chóng nghỉ ngơi để khỏe lại, kiếm tiền để ta lo. Ngủ đi, ngày mai ta sẽ đi một mình, đợi khi ngươi trưởng thành, lúc đó lại giúp ta.”
Đoạn Cẩm nắm chặt tay, cảm thấy như mình bị coi thường. Hắn định cãi lại, nhưng khi nghe thấy bên cạnh là những hơi thở đều đặn, hắn nhận ra Lâm Lạc đã ngủ rồi.
Hắn lặng lẽ thả lỏng tay, rồi lại nhẹ nhàng duỗi tay vào trong chăn của Lâm Lạc, nắm lấy tay y. Khi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy, Đoạn Cẩm mới cảm thấy yên lòng và dễ chịu, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
******
Đậu hủ là món ăn đòi hỏi sự tỉ mỉ và chăm sóc mỗi ngày, chỉ khi duy trì sự mới mẻ và không để qua một đêm mà hỏng đi, nó mới có thể giữ được hương vị tuyệt vời.
Hôm qua, Lâm Lạc nhận được một đơn đặt hàng lớn, yêu cầu làm nhiều đậu hủ hơn, vì vậy thời gian làm việc kéo dài hơn bình thường. Do đó, sáng nay, Lâm Lạc thức dậy sớm hơn một chút.
Khi Lâm Lạc vừa thức dậy, y cảm thấy có một bàn tay đang nắm lấy tay mình. Vừa xốc chăn lên nhìn, y phát hiện ra Đoạn Cẩm đang kéo tay y như một món đồ chơi đáng yêu.
Lâm Lạc nhìn cảnh tượng này, nở một nụ cười nhẹ nhàng, rồi khẽ rút tay mình khỏi tay Đoạn Cẩm. Y đứng dậy, mặc đồ một cách nhẹ nhàng, sau đó bước ra ngoài.
Rất nhanh sau đó Lâm Lạc đã chuẩn bị xong bữa sáng trong phòng bếp phía sau, ăn một phần của mình, rồi để lại một phần cho Đoạn Cẩm. Sau đó, y ra tiền viện chờ phu thê Triệu Đại đến.
Sau khi hai người đến nơi, họ lễ phép chào hỏi Lâm Lạc, rồi dưới sự chỉ huy của y, công việc bắt đầu được tiến hành.
Đậu hủ đã được làm xong, Lâm Lạc và Triệu Đại mang đậu hủ vào thành, còn Miêu Đại Ni ở lại để thu dọn dụng cụ và giúp chăm sóc Đoạn Cẩm.
Trước khi rời đi, Lâm Lạc còn dặn dò Miêu Đại Ni, nếu Đoạn Cẩm có ý định vào thành, hãy nói với hắn rằng y sẽ nhanh chóng quay lại, hắn bây giờ chỉ cần tập trung vào việc dưỡng bệnh cho tốt.
Miêu Đại Ni gật đầu, trong lòng cảm thấy Lâm Lạc quả thật là một phu lang tốt, luôn quan tâm và lo lắng cho Đoạn Cẩm mọi lúc mọi nơi.
*******
Lâm Lạc cùng Triệu Đại mang đậu hũ vào thành, trên đường đi, Lâm Lạc để ý đến sự kiên nhẫn của Triệu đại khi phải gánh vác mọi việc mà không một lời than vãn. Lâm Lạc nghĩ rằng nếu họ có thể sớm mua một con lừa, không chỉ tiết kiệm được rất nhiều sức lao động mà còn có thể vận chuyển đậu hũ nhanh chóng, giúp công việc của họ ngày càng thuận lợi.
Khi hai người đến quầy hàng, Triệu Đại lập tức buông chỗ đậu hũ bán ngày hôm nay xuống, sau đó chuẩn bị đi tới Tụ Đức Hiển để giao hàng cho Bảy chưởng quầy.
Vào tới cửa Tụ Đức Hiên, Triệu nhìn xung quanh, rối rắn không biết nên hỏi ai thì đột nhiên một tiểu nhị đi tới, tiến đến giúp đỡ ngay lập tức, sau đó hô lên:" Bảy chưởng quầy, người bán đậu hũ đã tới!"
Tiểu nhị tiến lại gần Triệu đại, khuôn mặt nở nụ cười tươi tắn, nói: “Thúc, gánh này nặng quá! Để tôi giúp ngài mang vào, ngài cứ để tôi làm cho.”
Tụ Đức Hiên này có tới bốn tầng lầu, mỗi tầng đều được trang trí lộng lẫy, tráng lệ, người bình thường không ai có thể bước chân vào đây, chỉ những người có thân phận đặc biệt mới có thể vào lui tới, hầu hết là quan lại hoặc những người có địa vị cao.
Triệu đại trước đây đã đến huyện thành, nhưng chưa bao giờ bước vào một nơi như thế này, chỉ dám đứng từ xa nhìn vì sợ bị tiểu nhị xua đuổi. Nhưng hôm nay, trước sự nhiệt tình của tiểu nhị, Triệu đại cảm thấy hơi lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngập ngừng nói: “Không cần đâu, gánh này không nặng, tôi tự mang vào là được.”
Tuy nhiên, tiểu nhị không nghe theo, vẫn tiếp tục giành lấy gánh đậu hủ và nhanh chóng mang vào trong, động tác khá vội vàng.
Triệu đại nhìn thấy đậu hủ của mình bị lấy đi, cảm thấy hơi hoang mang, anh định ngừng lại và lấy lại đậu hủ, nhưng chưa kịp làm gì thì Bảy chưởng quầy đã xuất hiện.
Thấy Triệu Đại lúng túng, Bảy chưởng quầy bật cười lớn: “Triệu huynh đệ, đừng lo, bọn họ chỉ mang vào trước thôi mà.”
Triệu đại cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không biết phải nói gì thêm.
Bảy chưởng quầy cười nhẹ, rồi lấy ra một số đồng tiền đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Triệu đại.
Triệu đại nhìn số tiền, có chút ngạc nhiên. Anh nhớ rõ là hôm qua đã thanh toán tiền rồi, hôm nay chỉ cần mang đậu hủ đến là xong. Tuy nhiên, bảy chưởng quầy cười khẽ, giải thích: “Đây là tiền đặt cọc cho đậu hủ ngày mai. Các ngươi cứ chiếu theo số lượng đậu hũ này, ngày mai hãy mang mỗi loại đến đây gấp đôi.”
Triệu đại sợ hãi, ngây người ra một lúc, rồi gật đầu đáp lại.
Khi tiểu nhị mang sọt đậu hủ ra, Triệu Đại liền rời đi, ánh mắt của Bảy chưởng quầy nhìn theo, tràn đầy sự thân thiện.
Một lúc sau, tiểu nhị tiếp tục cười tủm tỉm đi đến gần bảy chưởng quầy, cảm thấy hơi khó hiểu, liền hỏi: “Chưởng quầy, sao ngài lại khách khí với hắn như vậy?”
Bảy chưởng quầy liếc nhìn tiểu nhị, nhẹ nhàng đáp: “Kinh doanh phải biết giúp đỡ mọi người, như vậy mới có thể lâu dài.”
Tiểu nhị cái hiểu cái không, đầu óc đầy mơ hồ.
Bảy chưởng quầy nhanh chóng bước vào, hỏi tiếp: “Đậu hủ Ma Bà làm thế nào rồi?”
Tiểu nhị lập tức tỉnh táo, đáp: “Đã bắt đầu rồi.”
Hôm qua, sau khi bảy chưởng quầy mang đậu hủ về, chủ nhân cũng có mặt ở đó. Vì thế, Bảy chưởng quầy đã đưa cả đậu hủ và phương pháp làm đậu hủ Ma Bà cho chủ nhân, người này lập tức rất hào hứng, sai người chuẩn bị làm ngay.
Vốn dĩ Bảy chưởng quầy không quá chú ý, nhưng khi thấy chủ nhân ra lệnh, ông ta lập tức tập trung tinh thần rồi chỉ đạo người làm bắt tay vào công việc.
Khi đậu hủ Ma Bà bắt đầu nấu, mùi thơm tỏa ra ngay lập tức. Một mùi hương cay nồng hòa quyện với vị đậu hủ thanh nhẹ, thoang thoảng bay vào mũi, khiến mọi người không thể không cảm thấy thèm ăn.
Chủ nhân của họ càng không thể chờ đợi, nếm thử một miếng và thật sự không thể ngừng lại. Mặc dù đã ăn no, nhưng khi ăn xong, họ lại còn muốn thêm. Thực sự, món này ngon đến mức không thể dừng được.
Ngay lập tức, chủ nhân quyết định sẽ đưa món đậu hủ Ma Bà này trở thành món đặc trưng của quán, để mọi khách hàng đều phải thử.
Bảy chưởng quầy lúc đó chỉ cần ngửi mùi hương này đã biết món này đáng tin cậy, khi nghe chủ nhân quyết định, ông ta càng thêm hứng khởi.
Sau đó, Bảy chưởng quầy tiếp tục chế biến đậu hủ Ma Bà từ số đậu hủ còn lại, và bắt đầu giới thiệu cho các khách hàng mới. Mỗi người thử một lần, đều không thể không khen ngợi.
Hôm nay, có người đã đến ngay từ sáng sớm, họ nói rất nhớ hương vị hôm qua, và nhất định phải thưởng thức lại.
Bảy chưởng quầy cảm thấy, món đậu hủ Ma Bà này sắp trở thành món đặc trưng của quán. Ông ta nghĩ đến chỉ có tiểu ca nhi hôm qua mới có thể làm ra món này. Vì vậy, ông ta càng đối xử với Triệu đại khi đưa đậu hũ tới đây cực kỳ khách khí.
Đang lúc Bảy chưởng quầy nghĩ liệu hôm nay đậu hủ có đủ hay không, thì khách lại vào quán. Họ bước đến và hỏi: “Bảy chưởng quầy, hôm qua đậu hủ Ma Bà còn không?”
Bảy chưởng quầy lập tức cười tươi, đáp: “Có, có, vừa mới mang đến đậu hủ mới, đảm bảo khiến các vị hài lòng. Mời ngồi, mang đậu hủ lên!”
Khách vào quán, lại thêm một đợt khách yêu cầu đậu hủ Ma Bà.
Nhìn những khách hàng này, Bảy chưởng quầy vui mừng vô cùng. Họ đều là những người có thể chi tiền ở quán, ông ta càng thêm phấn khởi. Ông ta nghĩ mình hôm qua quyết định mua đậu hủ nhanh chóng quả thật là một quyết định sáng suốt.
******Đậu hũ Ma Bà ở chỗ Bảy chưởng quầy đang bán được vô cùng tấp nập, còn Lâm Lạc ở đây cũng đang bận rộn, tối tăm mặt mũi.
Lâm Lạc nhìn theo Triệu Đại rời đi, một mình y ở lại trông sạp. Ban đầu, y nghĩ rằng hôm nay sẽ giống hôm qua, phải rao hàng mới có thể bán được. Tuy nhiên, không ngờ sạp hàng hôm nay lại đông khách, không biết từ đâu mà tin đồn lan ra, mọi người kéo đến chen chúc nhau, bắt đầu ngươi mua một khối đậu hũ thì ta cũng phải mua được một khối đậu hũ.
Trước cảnh tượng như vậy, Lâm Lạc đương nhiên rất vui mừng, thế nên y cũng không có thời gian để suy nghĩ về những điều kỳ lạ, mà lập tức bắt tay vào công việc, dùng dao gỗ cắt đậu hủ, động tác nhanh như gió.