Tại phủ của nhà họ Lục.
Nha hoàn Thu Cúc xách váy chạy như bay vào nhà, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng gọi thất thanh.
“Tiểu thư, không xong rồi, không xong rồi!”
Lục Chiêu Vân giật mình, cây kim ả đang cầm đâm trúng ngón tay khiến một giọt máu đỏ tươi rỉ ra.
Trong lòng ả lập tức có một dự cảm chẳng lành trỗi dậy.
“Làm cái gì mà ầm ĩ lên thế? Ai không xong hả?”
Lục Chiêu Vân tức giận trừng mắt nhìn Thu Cúc vừa xông vào.
“Đại… đại tiểu thư đã về phủ rồi ạ!”
Thu Cúc thở hổn hển, hơi lắp bắp đáp.
“Ngươi gọi ai là đại tiểu thư đấy?”
Lục Chiêu Vân bật dậy, cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu.
Ở trong phủ nhà họ Lục này, ả mới là đại tiểu thư!
Thu Cúc bị nét mặt dữ tợn của ả dọa cho sợ run, vội vàng sửa lại lời nói: “Nô tỳ lỡ lời… là nhị tiểu thư... nhị tiểu thư về phủ rồi!”
“Sao nó lại về vào lúc này được?”
Giọng nói của Lục Chiêu Vân run rẩy, không nói được rõ tiếng.
“Thật mà! Lão gia với phu nhân đều đang ra sảnh ngoài đón rồi!”
“Còn phải để cha mẹ ta đích thân ra đón? Nó lấy đâu ra cái gan to đến vậy!”
Lục Chiêu Vân nghiến răng: “Ta phải đi xem mới được!”
Nói rồi ả lao ra khỏi phòng ngay lập tức.
“Tiểu thư, khoan đã, là do Tấn Vương đích thân đưa nhị tiểu thư về đó!”
Thu Cúc vội vàng đuổi theo sau.
...
Ở sảnh ngoài của phủ nhà họ Lục.
Lục Minh trạc tuổi bốn mươi, dung mạo trẻ trung, tuấn tú, dáng vẻ đạo mạo.
Còn Lục phu nhân thì châu ngọc đầy người, áo quần lộng lẫy, trông chỉ như mới hơn ba mươi.
Hai người đang đứng trước mặt Thanh Phong, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Thanh Phong mặt không đổi sắc, cất lời: “Lục tiểu thư, Lục Chiêu Linh, là con gái của đại nhân, đúng không?”
Tim Lục Minh khẽ giật thót: “Đúng, đúng là đứa con gái chẳng ra gì của ta. Con bé đâu rồi?”
“Lục tiểu thư không khỏe, phiền đại nhân cho gọi hai người ra đỡ nàng vào.”
Lục phu nhân trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Con bé đã về đến cổng phủ rồi mà còn không tự vào, phải có người ra dìu nữa cơ à? Một con nhỏ lớn lên ở quê mà lại yếu đuối đến thế sao? Đúng là chẳng ra thể thống gì cả!”
Thanh Phong liếc nhìn bà ta, trong lòng chỉ cảm thấy Lục Chiêu Linh chẳng giống bà ta một chút nào.
Lục Minh quát khẽ: “Bà nói to thế làm gì? Không nghe thấy là Tấn Vương đưa nó về à?”
Nói rồi ông ta vội gọi hai gã gia đinh đến, bản thân cũng chỉnh lại áo khoác ngoài: “Đi đón Tấn Vương.”