Vừa mới mang quả trứng rồng từ phòng thí nghiệm về, con người khi thay đổi đến một môi trường xa lạ cũng cần một khoảng thời gian để thích nghi, huống chi là một rồng con chưa nở.
Nghĩ đến đây, Hách Nhĩ Mạn không đặt trứng rồng vào khoang ấp trứng nữa, mà cầm trứng rồng trong lòng bàn tay, đứng dậy nói: "Ngày mai lại đưa nhóc đến."
"Woo woo!"
Được!
...
Mặc dù không để quả trứng rồng ở lại phòng ấp trứng, nhưng xét đến sức khỏe của quả trứng rồng, cũng như những bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào, Hách Nhĩ Mạn không về nhà mà đưa quả trứng rồng xuống tầng.
Tầng này là nơi làm việc của Hách Nhĩ Mạn.
Cửa điện tử rà quét, sau khi xác nhận danh tính, cửa kính ngoài cùng từ từ mở ra.
Lọt vào tầm mắt là khung cảnh thành phố về đêm nhìn từ trên cao, bên ngoài đèn neon nhấp nháy, đèn đuốc sáng trưng,
như một thành phố không ngủ, tiếng ồn bị cách ly bên ngoài.
Bên trong yên tĩnh như hai thế giới với bên ngoài.
Cửa ẩn bên phải khu vực văn phòng được đẩy ra là phòng nghỉ.
Phần lớn diện tích được sử dụng cho khu vực văn phòng, phòng nghỉ có phần đơn sơ, ngoài một chiếc giường và tủ quần áo là phòng tắm độc lập, còn lại chỉ có một chiếc tủ đầu giường, thậm chí không có bàn trà.
"Cạch"
Hách Nhĩ Mạn bật đèn phòng nghỉ, đặt khoang ấp trứng mang từ phòng ấp trứng lên tủ đầu giường, lần này lại đặt quả trứng rồng vào: "Ngủ đi."
"Woo…?"
Ôn Nghênh chải vuốt tinh thần lực được một nửa, việc kiểm soát tinh thần lực của bản thân không được chính xác lắm, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cậu ngáp một cái, nhưng không vội nghỉ ngơi.
Muốn đợi Hách Nhĩ Mạn nằm xuống, cậu chải vuốt thêm một chút nữa rồi mới đi ngủ.
Tuy nhiên, sau khi Hách Nhĩ Mạn điều chỉnh hệ thống điều hòa không khí trong phòng sang chế độ ngủ, y không lên giường ngủ mà đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng nước.
Đúng rồi.
Hách Nhĩ Mạn bị mắc bệnh sạch sẽ.
Trên đường đi vội vàng, tuy có cách vệ sinh, khử trùng bằng sương mù tiện lợi hơn nhưng vẫn kém xa việc tắm rửa.
Quả trứng rồng lăn từ trên phi thuyền xuống, sau khi trở về ngoài việc bị rơi xuống thảm lúc nãy ra, cậu chưa từng chạm đất, vỏ trứng vẫn sạch sẽ như cũ.
Nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, Ôn Nghênh nằm sấp xuống, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nhưng nghĩ đến việc tinh thần lực của y vừa mới được chải vuốt không được bao nhiêu, cậu lắc đầu, cảm thấy tiếp tục ở trong khoang ấp trứng, không đợi Hách Nhĩ Mạn ra ngoài, cậu sẽ ngủ quên mất.
Ôn Nghênh suy nghĩ một chút, nhìn chiếc giường gần trong gang tấc, một lần nữa chống một bên quả trứng rồng vào cửa khoang ấp trứng.
Đồ đạc trên giường đều rất mới, giống như hàng mẫu được trải ở trung tâm thương mại vừa mới được mua về.
Nhìn từ chiếc chăn này có thể thấy, Hách Nhĩ Mạn không thường nghỉ ngơi ở đây.
Tủ đầu giường được đặt sát giường.
Góc đặt khoang ấp trứng cũng hướng thẳng ra giường, có thể là để tiện quan sát tình hình của quả trứng rồng, Hách Nhĩ Mạn đã cố ý đặt như vậy.
Điều này lại tiện cho Ôn Nghênh "vượt ngục".
Xuyên thành trứng rồng, Ôn Nghênh không phải đang nhảy bàn thì cũng đang trên đường nhảy bàn, trong thời gian ngắn đã nắm vững kỹ thuật điều khiển quả trứng rồng nhảy bàn.
Lăn xuống từ khoang ấp trứng, quả trứng rồng chính xác rơi trúng giường.
"Woo…!"
Xong việc.
Ôn Nghênh dịch vào trong một chút, góc chăn nhô lên phủ lên quả trứng rồng.
Hách Nhĩ Mạn bước ra từ phòng tắm đã thay một bộ quần áo khác, theo bản năng nhìn quả trứng rồng trước, nhưng không thấy bóng dáng quả trứng rồng trong khoang ấp trứng.
Bàn tay đang lau tóc của y khựng lại, định tiến lên, nhưng lại liếc thấy trên chiếc giường phẳng phiu có thêm một khối u, còn có những nếp nhăn kỳ lạ xung quanh.
-- Xoạt.
Hách Nhĩ Mạn vén một góc chăn lên, liền nhìn thấy quả trứng rồng màu trắng có hoa văn rồng màu vàng kim nhạt, lúc này đang ngoan ngoãn nằm trên giường.
"Woo?"
Ánh sáng đột ngột xuất hiện khiến Ôn Nghênh đang tập trung điều chỉnh góc độ của quả trứng rồng sững sờ, thấy người tới là y, bèn cong mắt cười: "Woo woo!"
Anh về rồi à.
Xét về độ cao của tủ đầu giường và độ phẳng của mặt bàn, khả năng trứng rồng bị lăn ra ngoài là gần như bằng không.
Không muốn ngủ trong khoang ấp trứng sao?
Chưa kịp để Hách Nhĩ Mạn lên tiếng hỏi, quả trứng rồng nằm giữa giường đã tự động lăn sang một bên: "Woo woo!"
Có vẻ như là đang nhường chỗ cho y.
Hách Nhĩ Mạn nghĩ đến mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, xoay người định đi, nhưng lại nghĩ đến quả trứng rồng trên giường, liền mở miệng nói: "Chờ một chút."
Ôn Nghênh: "Woo?"
Chờ gì cơ?
Hách Nhĩ Mạn sấy khô tóc, thay áo tắm dính nước, sau đó mới quay lại giường nằm xuống.
Y vừa mới dựa lưng vào tấm ga trải giường, quả trứng rồng bên cạnh đã lăn tới, ghé sát vào cánh tay y.
Lúc nằm xuống Hách Nhĩ Mạn đã tính đến việc trứng rồng lăn qua lăn lại, nếu ở gần quá có thể vô tình đè phải, vì vậy y cố tình nằm sát mép giường, cách quả trứng rồng nửa người.
Quả trứng rồng áp sát khiến Hách Nhĩ Mạn khựng người, Ôn Nghênh không nhận ra sự cứng đờ của y, tập trung bắt đầu chải vuốt lại tinh thần lực.
"Woo woo!"
Anh nghỉ ngơi sớm đi.
Cứ để đó cho tôi.