Mặt quản gia trông rất khó coi, ông dặn mọi người tạm thời ở lại phòng khách, liếc nhìn Du Đăng một cái rồi vội vã rời đi.
Du Đăng do dự một lát, không lập tức theo sau. Cậu lặng lẽ tách khỏi đám đông đang náo loạn, đứng gần cầu thang, khó khăn suy nghĩ về thông tin vừa nhận được.
Mọi người trong phòng khách thì hoảng sợ vô cùng.
"Các ngài có nghe thấy không, cái gì mà phó bản, lại còn là chế độ khó? Đây là gì vậy?" Một cô gái tóc ngắn run rẩy nói.
"Tôi, tôi cũng nghe thấy là chế độ khó."
Những người chơi cũ trong đám đông đã tối sầm mặt.
Phó bản này vốn dĩ là phó bản dễ nhất trong số các phó bản dành cho người mới, nhiệm vụ chính đã thay đổi vài lần nhưng theo lời đồn đều xoay qucậu đám cưới.
Dù người chơi đã vượt qua không thể trực tiếp chỉ cho họ cách vượt qua, nhưng manh mối cũng đủ nhiều, có thể nói là phó bản có tỷ lệ tử vong thấp nhất trong số các phó bản dành cho người mới, nếu không họ đã không chọn phó bản này để kiếm điểm.
Giờ thì tốt rồi, đám cưới biến thành tang lễ, nhiệm vụ chính trở thành sinh tồn, nghĩa là có thể chết bất cứ lúc nào.
Nghe xong lời giải thích đầy bực tức của người chơi cũ, những người mới càng hoang mang, lo lắng.
"Hãy làm quen với môi trường trước." Hai người chơi cũ lén trao đổi ánh mắt, chỉ huy những người mới: “Tranh thủ lúc quản gia chưa quay lại, tìm manh mối, gặp NPC thì hỏi chuyện họ."
Những người chơi mới như tìm thấy chỗ dựa, bất kể trong lòng nghĩ gì, đều vây qucậu những người chơi cũ.
Trừ một thiếu niên đứng lặng lẽ quan sát trong góc.
Không xa lắm, Du Đăng nhìn những người chơi đang hoảng loạn cũng rất bối rối.
Bởi vì, ngoài nhiệm vụ mà mọi người nghe thấy, cậu còn nghe thấy nhiệm vụ đặc biệt!
[Người chơi Du Đăng, xin chào. Tôi là hệ thống hỗ trợ của ngài, mã số hệ thống 01.]
Du Đăng rất lịch sự: "Xin chào."
Hệ thống bắt đầu đọc với giọng điệu không có chút cảm xúc.
[Trong thế giới vô hạn, có một số người chơi xuất sắc nhưng gây ra sự phá hủy lớn cho phó bản, thậm chí dẫn đến việc đóng cửa phó bản.]
[Còn một số NPC vì xuất hiện lỗi, dẫn đến hành vi không thể kiểm soát, cũng ảnh hưởng đến sự cân bằng của phó bản thế giới vô hạn, thậm chí phá hủy phó bản.]
Du Đăng không hiểu: "Vậy thì sao...?"
[Do đó, người chơi Du Đăng, ngài có hai nhiệm vụ đặc biệt.]
Du Đăng nín thở vì căng thẳng: "Nhiệm vụ gì?"
[Thứ nhất, kiềm chế người chơi cấp cao nhất trong mỗi phó bản để duy trì sự cân bằng của trò chơi.]
[Thứ hai, tiêu diệt boss ma quỷ ẩn trong phó bản để ngăn chặn chúng phá hủy phó bản.]
[Là người thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, ngài sẽ được rút thăm ngẫu nhiên một thân phận đặc biệt trong mỗi phó bản. Ngài sẽ tạm thời sở hữu sức mạnh mà phó bản ban tặng.]
[Ngoài ra, ngài cũng sẽ nhận được nhiều điểm hơn như phần thưởng.]
[Ví dụ, trong phó bản này, thân phận của ngài là góa phụ của người thừa kế nhà Trình. Vì thân phận đặc biệt, chỉ cần ngài không tự ý tiết lộ, những người chơi khác sẽ mặc định ngài là NPC.]
Du Đăng cố gắng hiểu nhiệm vụ, tròn mắt: "…Hả?"
Không nói đến phần thưởng, chỉ nói đến nhiệm vụ này, liệu cậu có thể hoàn thành được không?!
Du Đăng cảm thấy rất hoang đường, giống như một câu chuyện nổi tiếng, nơi yêu tinh nhỏ được giao nhiệm vụ tiêu diệt bốn thầy trò Đường Tăng, thật vô lý.
Cậu chân thành nói: "Các ngài nhầm lẫn rồi."
Cậu liếc nhìn biệt thự u ám, càng thấy nhầm lẫn.
Cậu sợ ma lắm, cậu rất yếu đuối!!
Tiếng điện tử ngừng lại hai giây: [Đây là kết quả của hệ thống chính sau nhiều lần mô phỏng, ngài thật sự là người thích hợp nhất.]
Hệ thống dường như không muốn bàn luận nhiều về chủ đề này, chuyển sang nói.
[Vì ngài là người thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, hệ thống vẫn đang điều chỉnh, dự kiến sẽ hoàn thành sau mười phút, mong ngài thông cảm. Sau đó tôi sẽ truyền tải thông tin cơ bản cho ngài.]
[Đúng rồi, mỗi người chơi sẽ có một phòng phát sóng trực tiếp tương ứng, khi phó bản chính thức bắt đầu sẽ mở phát sóng.]
[Chúc ngài hoàn thành nhiệm vụ thành công.]
Du Đăng: "..." Hu hu, sao lại ép buộc như vậy!
Nhiệm vụ đặc biệt này giống như một điệp viên, nhìn là biết cần diễn xuất và trí tuệ rất cao, Du Đăng biết rõ bản thân, chắc chắn không làm được.
Trong thế giới vô hạn đầy hiểm nguy này, cậu chỉ muốn tìm một đại cao thủ để dựa vào… Ồ, đại cao thủ hình như là người mà cậu phải kiềm chế, vậy thôi.
Du Đăng cúi đầu.
Cậu suy nghĩ quá nhiều, không để ý bóng tối dần đổ xuống trước mặt.
Có người đứng trước mặt cậu.
"Phu nhân."
Du Đăng lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Là một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cao lớn và đẹp trai, mặc áo sơ mi trắng và áo gi lê vest gọn gàng, mang dáng vẻ kiêu ngạo của người du học trở về, ánh mắt ngang ngạnh như con sói.
Là "Thiếu gia Trình Kiêu", cũng là một người chơi.
Du Đăng hắng giọng: "Có chuyện gì?"
Thiếu niên không lập tức trả lời. Hắn nghĩ đến gợi ý nhỏ khi nhận được thân phận, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào người đẹp trước mặt.