– Có phải ý em là như vậy không? Có phải em nghĩ rằng con của Ngọc là của anh không?
Câu hỏi của thằng Trường lại lần nữa khiến nó ngạc nhiên, rốt cuộc là mọi chuyện ra sao? Cái Liền hít một hơi thật sâu rồi đáp lại:
– Sao anh lại hỏi ngược lại em như vậy.
– Vì anh biết cả rồi, biết cô ta gửi tin nhắn cho em nói những gì, anh không muốn hỏi vì anh rất muốn em tự nói với anh, nhưng em lại không nói. Liền, sao em lại ngốc thế? Có chuyện gì anh cũng chia sẻ với em, có buồn anh cũng vẫn nói để cùng em san sẻ, còn em lại giấu hết trong lòng. Anh biết em là người điềm đạm, nếu như không biết rõ sự thật em sẽ không làm quá lên, nhưng ít nhất em cũng nên nói với anh để anh làm em yên lòng chứ?
Cái Liền nghe thằng Trường nói một tràng giang đại hải đầu óc lại càng hoang mang, chưa kịp hiểu gì thằng Trường đã đưa lại điện thoại cho nó rồi nói:
– Em đọc đi.
Cái Liền nhận lấy điện thoại, không đáp lại mà lặng lẽ đọc từng dòng tin nhắn
“ Anh Trường, anh thật sự sắp lấy vợ rồi sao?”
“Đúng vậy, bọn anh đăng ký kết hôn rồi?
“ Anh không còn nhớ gì về em sao? Anh nói đi lấy vợ là đi, thậm chí đến cả một thông báo anh cũng không nói với em, hay anh thật sự quên em rồi?”
“ Vậy em muốn anh phải nhớ đến em sao, Ngọc, xin lỗi em nhưng từ khi anh gặp vợ anh anh đã hiểu anh yêu cô ấy là thật, tình cảm trước kia của em và anh là quá khứ rồi. Em có thấy từ lúc em lấy chồng anh đã không muốn đυ.ng chạm gì đến hạnh phúc của em, anh vẫn chúc phúc cho em. Em đừng tưởng em làm gì đằng sau lưng anh mà anh không biết, em thôi ngay cái trò nhắn tin cho vợ anh đi, đủ rồi đấy Ngọc ạ. Dừng lại đi”
“ Anh sao có thể nói ra mấy cái lời này được cơ chứ? Ngày xưa lúc yêu em thì anh nói anh chỉ yêu mình em, mà anh nên nhớ anh là người cướp đi sự trinh trắng của em đấy, người đầu tiên của em, cũng vì vậy mà thằng chồng em nó mới khinh em mới đi chơi gái, nó ăn trộm bao nhiêu tiền em bán hàng được để nuôi con mang cho gái. Vậy mà anh xem anh nói kiểu này với em”
“ Ngọc này, em nên nhớ em là người bỏ anh chứ không phải anh bỏ em, lựa chọn lấy người chồng của em cũng là do em chứ không phải do anh. Anh cướp đi sự trinh trắng của em là anh sai, nhưng anh có trách nhiệm với nó, anh đã nói với em dù mẹ có phản đối anh vẫn sẽ lấy em, nhưng khi nghe tin bố anh bị phá sản thì em chia tay anh với lý do mẹ anh phản đối. Còn giờ em đã lấy chồng đẻ con, chồng em thế nào với em anh không có trách nhiệm phải quan tâm. Trách nhiệm của anh chấm dứt từ ngay khi em nói chia tay rồi, còn em đừng làm mấy cái trò trẻ con ấy với Liền. Anh yêu cô ấy là thật, và anh chỉ cần có trách nhiệm với cô ấy thôi vì cô ấy là vợ của anh chứ không phải em”
“ Anh định không có trách nhiệm gì với em sao? Anh nghĩ anh sắp lấy vợ rồi là chối bỏ hết mọi trách nhiệm hay sao?
Kể cả em bỏ anh trước, anh cũng phải có trách nhiệm, trách nhiệm với đời con gái của em, trách nhiệm với em đến hết đời”
Cái Liền đọc xong, cũng là lúc dòng tin nhắn của con Ngọc gửi đến là gần đây, còn tin nhắn thằng Trường trả lời là từ tối qua, hoá ra nó hiểu lầm thằng Trường, thế mà sao nước mắt nó đột nhiên chảy ròng ròng, Trường thấy cái Liền như vậy bỗng dưng bối rối vô cùng. Hai tay nó luống cuống kéo cái Liền vào lòng rồi hỏi:
– Liền, em sao vậy? Sao em lại khóc, anh nói sai hay làm sai gì sao?
Cái Liền lắc đầu, trả lại điện thoại cho thằng Trường rồi nói:
– Không, anh không làm sai gì cả, anh trả lời chị ấy đi.
Thằng Trường nhận lấy điện thoại, không nhắn tin mà ấn số gọi, đầu dây bên kia có lẽ đang chờ mong nhấc máy rất nhanh:
– A lô, em đây
– Anh gọi điện cho em là có mấy chuyện muốn nói thẳng với em, thứ nhất những tin nhắn em gửi cho anh anh sẽ coi như không thấy gì, thứ hai sau cuộc gọi này anh sẽ chặn số em, thứ ba vợ anh cũng đã biết con em không liên quan đến anh, thứ tư cuộc đời anh không việc gì phải chịu trách nhiệm với em khi em là người bỏ anh chứ không phải điều ngược lại. Vậy nên tốt nhất em nên biết điều mà dừng lại, hoặc không thì coi như em đang tự biến mình thành kiểu người anh ghét nhất. Anh nói vậy em nghe rõ chưa? Chưa rõ điều nào khoản nào, anh sẽ nói
Đầu dây bên kia bất chợt có tiếng nức nở rồi rít lên:
– Anh Trường, anh là loại vô lương tâm, chắc con vợ anh nó bắt anh phải làm vậy đúng không? Sao anh có thể làm như thế này với em?
– Ngọc, em nghe em không hiểu à? Còn anh nói rõ rồi đấy, anh chẳng việc gì phải có lương tâm với những người con gái khác trừ vợ anh, mẹ anh, em gái anh cả. Thôi, kết thúc nhé! Chào thân ái và quyết thắng!
Nói xong thằng Trường tắt máy chặn luôn số con Ngọc, lúc quay sang thấy cái Liền đang cười toe toét. Đấy thằng chồng của Liền là phải vậy chứ, chưa bao giờ cái Liền thấy thằng Trường ngầu lòi thế này. Chắc tại bấy lâu nay chẳng có sóng gió gì, bây giờ nó mới nhận ra hoá ra thằng chồng nó cũng “soái ca” như mấy cái truyện ngôn tình mà chị Hà mê mệt lắm nhớ. Cái Liền khẽ rúc rúc vào lòng thằng Trường lý nhí nói:
– Cảm ơn anh,
– Gì mà cảm ơn với cảm huệ ở đây, đấy, yêu bao lâu rồi em vẫn giữ kẽ như vậy là sao? Anh nói thật lòng, anh thương anh yêu em rất nhiều, nên em cứ thoải mái chia sẻ mọi chuyện cùng anh. Anh biết anh cũng chẳng hoàn hảo gì, nhưng anh từ cái ngày đặt bút ký tờ giấy kết hôn là anh đã xác định rồi. Không đơn giản là yêu mà còn cách trách nhiệm với em và xa hơn là với con. Giờ anh chỉ muốn tập trung đi làm kiếm tiền, về nhà thấy ấm áp sạch sẽ thơm tho là anh hạnh phúc rồi. Đi làm về đã rất mệt mỏi rồi, chỉ muốn ăn bữa cơm cùng em rồi lên giường nằm ôm nhau thôi. Đấy còn mong gì hơn chứ?
Cái Liền gật đầu, thơm lên má thằng Trường cái chụt, bên ngoài trời đã sống hẳn, tiếng mưa cũng đang ngớt dần. Thằng Trường đốc tung chăn rồi nói:
– Hôm nay thứ bảy được nghỉ, để anh dậy nấu ăn sáng cho vợ ăn nhé. Xem anh đã làm chồng được chưa?
– Ấy đừng, sao lại để anh làm chuyện đó chứ, em dậy nấu cho.
Thằng Trường nghe cái Liền từ chối thì khẽ lườm lườm rồi nói:
– Chẳng mấy khi được giúp vợ, không thì cả hai đứa mình cùng làm cho vui vậy, anh cũng muốn san sẻ việc nhà cùng em. Bình thường đã chẳng làm gì được cho em rồi nên em đừng từ chối nhé.
Cái Liền cũng chẳng biết nói gì, với lại hôm trước nó nghe chị Hà nói đàn ông phải cùng làm việc nhà với vợ, nếu không sau này sẽ hình thành cái thói quen ỉ lại lười biếng nên cũng thôi nó cũng chẳng từ chối nữa. Bên ngoài trời dần tạnh hẳn, có chút ánh nắng nhè nhẹ buổi sáng chiếu vào trong, lại có tiếng cười nói vui vẻ của đôi vợ chồng trẻ Trường Liền.
Những ngày tiếp theo cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vẫn diễn ra bình yên hạnh phúc như mấy ngày đầu tiên. Đến nửa tháng sau kể từ cái ngày thằng Trường đến ở hẳn với cái Liền thì bà Trang gọi điện kêu hai đứa về chơi, bà nhớ con dâu con giai lắm rồi, tiện bàn cái việc cưới xin cho hai đứa.
Từ sáng sớm cái Liền cùng thằng Trường đã dậy mua ít quà, hôm trước về vội nên cái Liền chỉ mua quà biếu bà nội thằng Trường chứ cũng chưa được gặp. Đợt này thằng Trường nghỉ cuối tuần lại xin thêm một ngày cho dư dả nên cái Liền quyết định mua cho bà nội thằng Trường một hộp nước yến và dự sẽ đích thân đến thăm bà.
Khi cái vợ chồng Trường Liền về đến nhà ông bà Trang Đăng mới phát hiện hôm nay cái Hiền cũng về cùng thằng Tùng.
Thế nhưng lần gặp này Liền không còn cảm giác sửng sốt như ban đầu, khi thấy cái Liền đến xách cơ man nào quà bà Trang chạy ra đon đả nói:
– Ối giời ơi, sao phai khuân vác lắm về thế này hở con. Mua in ít thôi để tiền hai đứa mà tiêu.
Cái Liền thấy bà Trang vui vẻ thì lòng nó cũng vui lây, mấy cái chuyện không lần trước nó cũng quên luôn. Dù sao cũng đâu ai hoàn hảo, bà Trang thế này là người mẹ chồng dễ tính nhất Vịnh Bắc Bộ rồi còn gì.
Trong nhà thằng Tùng và cái Hiền đang ngồi ăn hoa quả cùng ông Đăng
Cái Liền lễ phép nói:
– Dạ, con chào bố, chúng con mới về ạ.
– Ừ, hai đứa ngồi đi cho đỡ mỏi.
Ông Đăng nói rồi nhìn nó cười hiền hậu, lúc nào ông cũng thế trước nay ít nói hơn bà Trang nhưng lại khiến cái Liền cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
– Chị Liền, bố mẹ đang tính tháng tháng chín này làm đám cưới cho bọn chị đấy. Mà giờ đã cuối tháng bảy sắp tháng tám rồi, em phải tiết kiệm tiền từ bây giờ để cưới anh chị cho hoành tráng nhất đây này, còn tính xem mua cho anh chị cái gì nữa chứ, em phải để chị dâu em ngày cưới tự hào về đứa em chồng này nhất.
Cái Hiền quay sang nói với cái Liền, còn cười toe toét. Bỗng dưng Liền lại cảm thấy ấm lòng, hoá ra cái Hiền tốt hơn nó nghĩ rất nhiều. Bà Trang với ông Đăng giở quyển sổ ra xem rồi ông Đăng nói:
– Liền, bố xem ngày thấy được ngày mười sáu tháng chín là đẹp nhất, hôm đấy ăn hỏi rồi rước dâu luôn. Việc tổ chức đám cưới thì không quan trọng bằng việc rước dâu được, vậy nên nhà con làm đám cưới trước mọt ngày hôm sau thì bên đằng trai ra ăn hỏi rồi xin dâu luôn. Con cứ về nói bố mẹ con chuẩn bị trước nhé, từ giờ đến đó cũng còn có hơn tháng, mọi chuyện có vẻ hơi gấp nhưng cả năm được mỗi ngày đó đẹp thôi.
Bà Trang gật gù tiếp lời:
– Phải đấy, mà mâm cỗ ăn hỏi thì chắc mẹ gửi tiền nhờ nhà con giúp chứ đường xá xa xôi mang mâm cỗ từ đây đi không tiện. Mà chỗ nhà con quê thế liệu có người người ta đóng mâm cỗ cho không con?
Cái Liền nghe bà Trang lại nhắc đến chuyện quê với giọng có chút mỉa mai thì trong lòng lại có chút khó chịu, thế nhưng nó vẫn cười đáp lại:
– Dạ, chỗ con tuy quê nhưng được cái đầy đủ cả, cô Thuý hàng xóm nhà con có cái cửa hàng váy cưới mà lo cả mấy cái mâm lễ luôn đấy ạ.
– Ừ, vậy thì tốt, mà người ta đi thường đi mâm lẻ nhỉ, ông Đăng ông xem xem đi năm hay bảy mâm được đây? Thôi cứ đi bảy mâm đi, ba chìm bảy nổi lấy phần nổi nhỉ.
Thằng Trường nghe mẹ nó nói thế thì khó chịu ra mặt, nó cau mày phản bác:
– Mẹ, ba chìm bảy nổi không ai áp dụng vào mâm lễ ăn hỏi. Cái thời này cũng mấy ai đi năm hay bảy mâm trong khi gia đình mình như thế này mà đi bảy mâm thì mất mặt lắm. Kể ra mình khó khăn hay thế nào con không nói, nhưng mẹ xem bố đường đường là giám đốc một công ty tư nhân, kể cả bên nhà gái, bố mẹ Liền đều là công chức mẹ xem đi thế nào cho phải chứ. Thằng Hoà cơ quan con nhà nó bình thường thôi còn đi chín mâm, nhà mình không được cũng phải được như nhà nó chứ?
– Ôi dào, nhà cái Liền ở quê đi bảy mâm có khi họ còn thấy nhiều rồi ấy, chứ quê đi mẹ đâu có thấy ai đi chín mâm đâu. Nhà cái Liền dưới đó con phải biết nghĩ là tuỳ nơi mà mình đi bao nhiêu mâm chứ.
Cái Liền nghe bà Trang nói giọng như thể khinh nơi nó sinh ra quê mùa không đáng trân trọng thì tức lắm. Thế nhưng nó hiểu, giờ nó mà lên tiếng mọi chuyện sẽ chuyển sang hướng khác,
– Bác cho phép con ý kiến một chút.
Tiếng Tùng cất lên trước khi thằng Trường trả lời khiến mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Bà Trang không trả lời chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn Liền thì đang hoang mang không biết rốt cuộc thằng Tùng sẽ nói gì.
– Thưa bác, thật ra con nghĩ đám cưới của mỗi người chỉ có và cũng chỉ mong nó đến một lần duy nhất. Chắc chắn chị Liền và bố mẹ chị Liền cũng mong có một đám cưới hoàn hảo nhất. Theo con, gia đình chị Liền dù ở quê hay phố đi nữa thì cũng vẫn nên đi mâm cỗ chín mâm. Thứ nhất là để đẹp mặt gia đình mình, thứ hai để đẹp mặt gia đình gái. Dù sao cũng là cả đời mà bác…
– Phải đấy, chín mâm là đẹp nhất, khỏi phải bàn gì nhiều nữa, hôn nhân là chuyện cả đời chứ đâu phải trò chơi gì.
Ông Đăng lên tiếng, bà Trang thấy mọi người cùng chung ý kiến trái ngược với mình nên đành nói:
– Thôi đấy, tuỳ ông, chín thì chín.
Cái Liền biết bà Trang vẫn đang miễn cưỡng, thế nhưng lúc này nó cũng nhận ra một điều, dù rằng bà Trang có vẻ lấn lướt ông Đăng nhưng lời nói của ông lại mới chính là quyết định. Sau khi bàn xong vấn đề mâm lễ, cái Liền cũng chẳng còn bụng dạ nào muốn nghe. Không phải nó quan trọng việc đi chín hay bảy mâm, mà thái độ của bà Trang khiến nó cảm thấy bị coi thường.
Bên ngoài trời cũng đã trưa, bà Trang kêu đau đầu nên lên phòng nằm, việc cơm nước giao lại cho cái Liền với Hiền.
Ở dưới căn bếp rộng rãi, tiếng cái Hiền cất lên rất nhỏ nhưng khiến cái Liền bỗng thấy rợn sống lưng:
– Chị Liền, chị có ghét người yêu cũ của anh Trường không?
Thấy cái Liền sững lại một lúc, cái Hiền lại nói:
– À, em không có ý gì đâu, chỉ là không hiểu sao em thấy rất rất ghét người yêu cũ của anh Tùng. Em không biết con đó là ai, không biết hình hài thế nào nhưng trong lòng em có một cảm giác gần như hận thấu tim thấu tuỷ.
Cái Liền lúc này mới có chút hoàn hồn, nhưng từng câu nói Hiền nói ra nó vẫn có cảm giác sợ hãi, một nỗi sợ mơ hồ bỗng dấy lên