Da Lam Hạ không quá trắng trẻo nhưng được cái săn chắc, cặp mông tròn lẳng, nảy nở vểnh lên đầy kiêu hãnh như loài chim yến sống trên vách núi cheo leo. Tùy ý chao lượn giữa làn gió xoắn xuýt giữa mặt biển và bầu trời.
Vẻ kiên định của cô không bởi tư thế có phần xấu hổ lúc này mà giảm đi phần nào. Nổi bật trên làn da rám nắng, khỏe khoắn chiếc áo ngực trắng tinh, lớp vải mềm mại dịu dàng ôm trọn bầu ngực đầy đặn.
Lam Hạ đứng đó, gần như trần trụi. Sóng lưng cô uốn cong, cố tình đẩy cao mông, hai cánh tay gập nhẹ, lòng bàn tay áp tường, hai chân mở rộng hơn vai, lực dồn xuống lòng bàn chân, giữ cho trọng tâm thân thể ổn định.
Sau lưng cô, Hải Yến tay cầm một cái thắt lưng da màu nâu sẫm, bản to cỡ bằng đốt ngón trỏ người lớn, được gập làm đôi. Cảm giác nóng hổi, tê rần từ lòng bàn tay truyền tới khiến Hải Yến có phần chật vật, nhưng ngoài mặt vẫn cố tình tỏ ra không có chuyện gì.
Đánh người là việc khá tốn sức, mà sức lực của cô hôm nay lại chẳng có bao nhiêu. May mắn là Lam Hạ đứng úp mặt vào tường nên không thể nhìn thấy dáng vẻ cô lúc này.
Hải Yến chậm chạp hướng ánh nhìn xuống dưới, tầm mắt đặt trên mảng hồng đào tươi sáng như mây buổi sớm. Có một loại mỹ cảm tương tự như khi ngắm nhìn các tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến mức khiến người xem sững sờ, không thốt nên lời.
Sự mâu thuẫn này rất khó lý giải.
Lúc còn ở quê Hải Yến từng vô tình bắt gặp một thằng nhóc độ chừng mười tuổi, mặt nó méo xệch, nước mắt nước mũi giàn giụa, mếu máo khóc lóc trong đau khổ khi bị mẹ nó đánh đòn. Miệng kêu la oai oái mà chân lại không dám chạy.
Bị đánh dĩ nhiên sẽ đau, đau quá sẽ khóc. Nhưng những giọt nước của Lam Hạ một chút cũng không dính dáng gì tới đau thương. Khi Hải Yến đem vấn đề này ra hỏi, Lam Hạ nói.
- Cảm giác đau sinh ra do phản ứng tự vệ của cơ thể. Còn bà thấy khác là do thằng nhóc đó bị mẹ nó ép buộc, đòn roi nó nhận là bả muốn dùng bạo lực để giáo huấn, bó nó vào khuôn khổ. Kiểu bả vừa đánh vừa chửi sao mày hư quá vậy, đánh cho mày chừa. Như thế thằng nhỏ sẽ nghĩ tại nó hư, ngang bướng không nghe lời người lớn mới bị đánh đòn.
- Còn như tui thì không phải vậy. Không có chuyện lỗi phải ở đây.
Hải Yến nghĩ, có vẻ do Lam Hạ chấp nhận, thậm chí đón nhận cơn đau nên nó không thể gây đau đớn cho cô. Nếu không gây ra đau đớn nữa thì đau có còn là đau không? Hay ta nên gọi nó bằng một cái tên nào đó khác?
Trong lúc Hải Yến còn mãi thất thần, Lam Hạ chẳng biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, vẻ mặt dò hỏi.
- Bà sao vậy, không khỏe hả? Giọng cô quan tâm.
- Mệt, tối qua tui thức khuya chạy deadline nên giờ thấy hơi đau đầu. Hải Yến khẽ cúi đầu, im lặng vài giây, sau đó cô đem thắt lưng cất vào thùng đồ.
- Bà lên giường nằm đi, đợi chút tui ra liền.
Hải Yến nói xong, không đợi Lam Hạ đáp đã tự mình đi vào trong phòng tắm. Còn may mỗi phòng ký túc xá có nhà vệ sinh riêng, cũng coi như đỡ được phần nào. Ở phòng trọ không có tủ lạnh, muốn xài nước đá phải đi xuống lầu, qua đường mới có tiệm tạp hóa bán. Lúc nãy cô đã tranh thủ mua để sẵn trong thùng xốp giữ nhiệt, tránh cho đá bị tan.
Chuẩn bị một hồi Hải Yến mới bưng thau nước nhỏ có bỏ ít đá viên cùng một cái khăn bông ra, ngồi bên cạnh giường. Cô đem khăn nhúng nước, xoắn lại, vắt cho khô rồi đắp lên cặp mông đỏ bừng, nóng hổi của người trên giường.
Hai tay Lam Hạ vòng qua ôm lấy chú cừu nhồi bông lông xoăn mềm mại, ngoan ngoãn nằm yên để Hải Yến xoa giúp cô.
- Tay bà có đau lắm không?
Trước khi dùng tới thắt lưng, Hải Yến phải lấy tay phát mông cô tầm trăm cái để làm nóng. Lực không quá mạnh, nhưng cơn đau trên lòng tay cô bạn lúc này so với cái mông cô hẳn cũng chỉ kém hơn đôi chút.
Lam Hạ đột nhiên nhổm người dậy, cô nâng bàn tay Hải Yến lên ngang tầm mắt. Lúc mân mê, lúc đùa nghịch, thỉnh thoảng thổi thổi mấy cái. Sau lại như nghĩ nghĩ gì đó, trước ánh mắt sững sờ của Hải Yến, cô nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên má mình.
- Ấm thật.
Giống như khi đó, lúc cô một mình ngồi trên bãi biển vắng lặng. Xung quanh không một bóng người, trời lại tối thui tối thích, lạnh buốt. Xa xa một chấm vàng leo lét phát ra từ cửa sổ nhà nào đó càng làm cho cảm giác cô đơn ngày càng lớn hơn.
Mặc cho gió thét gào bên tai, mặc cho thân thể run lẩy bẩy vì lạnh, cô vẫn ngoan cố nán lại. Lam Hạ đợi thật lâu, lâu đến mức cô nghi ngờ rằng liệu mặt trời có còn trở lại nữa không. Tới khi tia nắng đầu tiên chạm vào đáy mắt, chỉ cho tới khi đó, cô mới biết trời đã sáng rồi.
Đám bạn cùng phòng và phòng kế bên mới sáng sớm đã tay xách nách mang, kéo nhau đi chơi xả láng, bù cho mấy trước ôn thi thâu đêm suốt sáng. Cho nên trong ký tục lúc xá này chỉ còn lại hai người các cô.
Vừa mới thi cử xong là thời gian lý tưởng nhất để cày tiếp mấy bộ phim còn nằm trong danh sách chờ. Hải Yến aftercare cho Lam Hạ xong, dọn đẹp đâu ra đấy. Sau mới mở laptop, chọn một bộ phim rồi bật lên, cùng ngồi xem với Lam Hạ.
Cặp đôi nam nữ diễn viên trong phim trao nhau ánh mắt đầy tình ý, sánh bước vào một gian phòng có ánh đèn cam vàng nhu hòa. Người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt xanh biếc màu trời ngước nhìn người đàn ông điển trai trước mặt. Không nói một lời nào mà vươn tay ôm lấy khuôn mặt người thương, nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.
Bọn họ chìm đắm trong biển tình bao la, dường như cả thế gian chỉ còn lại duy nhất dáng hình người phản chiếu trong đôi mắt. Say mê nhìn nhau trong giây lát để rồi lại tiếp tục môi kề môi, dây dưa không dứt.
- Bà nghĩ hôn có cảm giác như thế nào?
Sau hơn một tiếng đồng hồ, bộ phim kết thúc. Hải Yến vừa ấn nút tắt máy, vừa vẩn vơ hỏi.
Không biết liệu nụ hôn có thật sự say sưa như chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến người ta trầm mê trong đó đến nỗi không còn thiết gì nữa, buông bỏ toàn bộ lý trí để cho cảm xúc được thăng hoa hay không?
Lam Hạ nhún vai, đáp.
- Chịu. Tui chưa hôn ai lần nào sao biết được.
- Thì tui cũng có biết đâu. Hải Yến nói. Trong phòng mình chắc có mình bà Kiều biết. Tại bả có bạn trai rồi. Còn lại đám FA tụi mình thì thôi miễn bàn.
- Cái này là bà sai rồi, phòng mình còn hai người biết nữa biết đó. Lam Hạ lắc đầu, chậc chậc mấy tiếng, đuôi mắt cong cong đầy vẻ tinh nghịch.
- Muốn biết là ai không? Lại gần đây tui nói nhỏ vô tai cho nghe. Vừa nói cô vừa thoải mái ngồi dựa ra sau tường, ngoắc ngoắc ngón tay.
Nghe thế Hải Yến cũng tò mò, cô vừa chồm lại gần thì gương mặt cô bạn đột nhiên phóng đại trước mắt. Khoảnh khắc cảm giác êm ái lướt qua môi, dường như Hải Yến quên mất phải thở như thế nào, trái tim như muốn ngừng đập.
- Sao rồi? Lam Hạ huơ huơ tay trước mắt Hải Yến. Bà thấy hôn cảm giác thế nào?
- Chưa kịp cảm nhận gì luôn. Hải Yến ngơ ngẩn đáp.
- Vậy làm lại lần nữa.
Trước khi Hải Yến kịp phản ứng, Lam Hạ đã nghiêng đầu, khép mắt, thả rơi đôi môi mềm mại của bản thân lên môi Hải Yến. Xúc cảm trơn bóng, mịn màng khiến cho cô không nhịn được mà vươn tay ôm lấy mặt người trước mắt, đem môi tách ra, đưa đầu lưỡi vào thăm dò.
Hải Yến còn chưa kịp hoàn hồn lại phải tiếp thêm một đợt tấn công bất ngờ từ cô bạn. Cô cố kìm nén không đem người phía trước đẩy ra, chỉ nhắm chặt mắt lại, mặc cho Lam Hạ tuỳ ý, muốn làm gì thì làm.
Lam Hạ hôn một hồi không thấy Hải Yến phản ứng gì mới buông người ra. Cười hỏi.
- Lần này là cảm nhận được rồi đúng không? Thấy sao nè?
Trong đầu Hải Yến lúc này ngoài hoang mang cũng chỉ có hoang mang. Cô đem bàn tay phải đặt trên l*иg ngực trái, cảm nhận trái tim đập thình thịch trong đó.
- Bà làm tui hết cả hồn, sợ muốn đứng tim.
- Có ai như bà không, lãng mạn không thấy mà toàn thấy lãng xẹt. Lam Hạ lắc đầu bó tay, cô ngồi dậy, lục lấy bộ quần áo từ trong thùng đồ ra, cầm theo cái khăn đi vào nhà tắm.
Tiếng xả nước vang lên sau đó tầm một phút, Hải Yến ngồi ngoài này vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Tới khi tiếng nước đã dừng lại, mắt thấy Lam Hạ vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa bước ra khỏi phòng tắm cô mới hoàn hồn.
- Lát tui đi làm tới tối mới về. Chiều nay bà có kế hoạch gì không?
Lam Hạ cúi người bật quạt điện lên, sau đó vừa ngồi xổm trước quạt vừa lau tóc, miệng hỏi.
Hải Yến lắc đầu đáp. Không có, lát nấu cơm xong rồi đi ngủ thôi. Đợi mốt đám chung phòng về tới là um xùm khỏi ngủ.
Lam Hạ khẽ ừ một tiếng, sau khi cơm nước xong xuôi, cô đeo chiếc túi tote vải lên vai, bước ra khỏi phòng. Còn lại một mình, Hải Yến dọn dẹp chút đỉnh rồi cũng leo lên giường, chợp mắt một lúc.