Nam nhân ngồi trên xe lăn, ăn mặc chỉnh tề, nửa thân thể hợp nhất trong bóng tối, chỉ có nửa bên tóc dưới ánh mặt trời xán lạn. Trông không thích phơi nắng, điều khiển xe lăn tránh sang bên cạnh, phát hiện Hứa Tích Lưu tiến vào, mặt mày mệt mỏi nhìn qua. Sắc mặt tái nhợt khí chất tối tăm, cặp mắt đen kịt dọa người, mang theo bình tĩnh âm u của kẻ điên.
Nhưng khó khi ánh mắt đối phương lần này thanh tỉnh, đúng là trạng thái thanh tỉnh.
Mới lạ.
Hứa Tích Lưu bị cặp mắt kia nhìn có chút lạnh, sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó khôi phục lại, thuần thục gợi lên một nụ cười: “Tần tiên sinh.”
Cậu đeo lên gọng kính vàng, mắt kính che vài phần phong hoa trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp, chỉ để lại khí chất dịu dàng thuần thục năm tháng tôi luyện ra.
Tần Li nhìn cậu một cái, nhàn nhạt lên tiếng.
Hứa Tích Lưu không để ý thái độ đối phương lãnh đạm cổ quái, vẫn cười tủm tỉm.
Không được.
Không thể nghĩ.
Nhớ tới hai ngày trước đối phương cắn rắc rắc.
Tiếng còn vang hơn AK.
Nếu để người đàn ông trước mắt biết cậu nghĩ cái gì, không cần chờ về sau, hiện tại sẽ chết thảm.
Hứa Tích Lưu mím môi, mạnh mẽ đứng đắn lên, mở hòm thuốc kiểm tra thân thể vai chính công như thường lệ.
Bệnh cũ của vai chính công, sau khi làm kiểm tra nhận kết quả như trước. Sau khi nói xong, biểu cảm đối phương vẫn như trước, căn bản không để trong lòng kiểm tra sức khỏe, thậm chí còn châm chọc cười một cái, không biết là cười nhạo thân thể của mình hay cười nhạo cậu làm việc vô dụng.
Thấy một màn này, Hứa Tích Lưu bình tĩnh trở lại.
Cậu nhìn người đàn ông trước mắt rũ mắt, chậm rãi vuốt ve xe lăn, lông mi dài che khuất âm u dưới đáy mắt, nhẹ giọng hỏi:
“Tần tiên sinh, mấy ngày nay đều uống thuốc đúng hạn sao?”
Cậu không biết đối phương có nhớ vài lần đυ.ng độ trước đó không, hiện tại nhìn hắn bình tĩnh, xem ra nhớ không rõ, bằng không những tư liệu lịch sử đen hít thở không thông đó sẽ không chịu nổi trong trạng thái thanh tỉnh. Hứa Tích Lưu thật muốn nuốt mấy chuyện đó vào trong bụng.
Cậu hỏi bệnh vai chính công, trong phòng chỉ có hai người. Chung quản gia không có mặt, đợi khám bệnh kết thúc, còn phải nói lại một lần với chú Chung.
Nghe thấy cậu hỏi chuyện, Tần Li rũ mắt suy nghĩ, sau đó nâng mí mắt nhìn qua, châm chọc cười:
“Uống thuốc có tác dụng thì cần bác sĩ làm cái gì.”
Hứa Tích Lưu sửng sốt.
Này, làm người ta khó xử quá!