Sau Khi Vai Chính HE Tôi Chạy Trốn Suốt Đêm

Chương 1: Thế giới thứ nhất

Trong phòng khách sạn bài trí đơn giản.

Đầu đau như muốn nứt ra.

Ánh đèn chói lọi đập vào mí mắt, quần áo cũng căng chặt buộc ở trên người, Tống Tụ dần khôi phục lại ý thức, nhíu mày, theo bản năng giơ tay lên che.

Anh hình như đã khóc, chóp mũi khó nén chua xót.

[Hồi tưởng thành công] thình lình trong phòng vang lên âm thanh máy móc tiêu chuẩn, từng chữ mang theo đặc hiệu pháo hoa: [Chúc mừng ký chủ trở về thế giới thứ nhất……]

Không chờ đối phương nói hết lời, Tống Tụ đã xoa huyệt Thái Dương lẩm bẩm: “Chúc mừng cái đầu mi.”

Giống như rất nhiều tiểu thuyết đang lưu hành, anh, Tống Tụ, là một nhân công bình thường làm việc cho Cục Xuyên nhanh, hồi trước từng sờ cá(1) ở Bộ Nghịch tập, sau đó lại chủ động xin đi Bộ Nam phụ.

(1)Sờ cá: ý chỉ cố tình lười biếng để không phải làm một việc gì đó.

—— cũng không phải anh có yêu thích đặc biệt gì, thuần túy chỉ vì Bộ Nam phụ cho nhiều tích phân hơn thôi.

Rốt cuộc thì nhân vật nam phụ trong rất nhiều tiểu thuyết ngày xưa có thể xưng là ví dụ điển hình cho lốp xe dự phòng và công cụ hình người, vừa thương thân vừa thương tâm, cuối cùng còn phải xuất ngoại hoặc chết, kịp thời xuống sân khấu, tuyệt đối không thể gây ngột ngạt cho vai chính.

Trong thế giới được diễn hóa ra từ các con chữ, nhân vật nghẹn khuất như vậy thường là người xui xẻo nhất, oan uổng nhất, cũng là người dễ sinh ra oán niệm nhất. Đây là nhân tố không ổn định ảnh hưởng tới cốt truyện.

Mà các thế giới được diễn hóa ra từ sách nếu muốn thành hình, trở nên độc lập thực sự thì lựa chọn ổn thỏa nhất chính là đi theo nguyên tác, mau chóng “đánh ra” kết cục HE hoặc BE, cuối cùng sẽ không còn bị câu chữ của tác giả trói buộc nữa.

Xuất phát từ hiệu suất và chủ nghĩa nhân đạo, Cục Xuyên nhanh dứt khoát lấy một khoản tích phân kếch xù làm thù lao, để cho nhân công nhà mình đi sắm vai những nhân vật phụ vô tội nhưng có vận mệnh bi thảm đó trong nguyên tác.

Suốt 7 thế giới, người chủ động lựa chọn chi nhánh đam mỹ - Tống Tụ sắm vai nguyên chủ vô cùng cẩn trọng, không chút cẩu thả, hoặc lì lợm la liếʍ, hoặc ẩn nhẫn thâm tình, lúc cần thiết càng có thể hắc hóa trợ công, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ đều có thể lấy được đánh giá cấp S kim quang lấp lánh.

Nhưng mà những vai chính công yêu vai chính thụ đến chết đi sống lại trong nguyên tác không biết bị cái gì, đột nhiên từng người nổi điên, đào mồ, lật quan tài, ôm tro cốt của nhân vật râu ria do anh sắm vai rồi khóc lóc.

Thay đổi đến quá nhanh mà ràng buộc giữa vai chính và thế giới chưa hoàn toàn tiêu trừ, vai chính công tinh thần hỏng mất, vai chính thụ vô cớ bị vắng vẻ cũng trở nên bực bội, dẫn tới thế giới mới vừa thành hình đã rung chuyển theo, tùy thời đều có khả năng nổ mạnh.

Vì thế, chủ quản Bộ An toàn của Cục Xuyên nhanh mới có thể mạnh mẽ bắt anh, tên nhân công sắp về hưu, quay ngược thời gian, tới các thế giới chữa trị cho nó.

Tống Tụ lại không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.

Chấp niệm quá sâu, dù có quay lại thời gian thì vai chính công vẫn sẽ giữ lại ký ức sau khi nổi điên, quan trọng nhất là, vì anh mà các thế giới mới loạn nên việc chữa trị này không có tích phân.

Một đồng tiền cũng không có.

Tóm lại, cố gắng không lấy lòng.

Đã làm không công mà còn muốn anh coi vai chính công như em bé to xác phải dỗ dành, đùa cái gì vậy hả.

[Ván đã đóng thuyền] thấy thanh niên lười nhác nằm trên giường nửa ngày không đọng đậy, âm thanh máy móc có nề nếp lại nói: [Sớm hành động, sớm giải thoát.]

Đi cùng với tiền lãi cao thường có nguy hiểm cao, ký chủ của nó hẳn là rõ ràng.

Tống Tụ lại cười: “Ván đã đóng thuyền? Ta lại không thấy như vậy.”

Nhưng cũng phải nói, toàn thân đầy mùi rượu xác thật hơi khó chịu, Tống Tụ nhíu nhíu cái mũi, đứng dậy cởi giày da ra, lại đi dép lê dùng một lần mà khách sạn cung cấp rồi xuống giường.

Âm thanh máy móc trong đầu lập tức nhắc nhở: [Sau khi uống rượu mà đi tắm là rất nguy hiểm.]

Tống Tụ đẩy cửa kính phòng tắm ra: [Không phải có Tiểu Mười Hai mi trông chừng ta à.]

4404 là hệ thống đã làm bạn với anh trong toàn bộ kiếp sống xuyên nhanh, ổn trọng và đáng tin cậy, chỉ là có đôi khi quá đứng đắn, làm người khác nhịn không được muốn trêu chọc.

Quả nhiên, giây tiếp theo, hệ thống 4404 phản bác bằng một câu mà nó đã nói vô số lần: [……Ta có số hiệu.]

Tống Tụ giơ tay tháo cà vạt, đúng lý hợp tình nói: [Cộng lại.]