Chương 8: Năm chàng trai – một sân khấu
Trong phòng khách bày ra hai chiếc vali kéo, một chiếc màu lam đậm, bên trên có đánh dấu chữ thập 十 là hình một trường đao, vắt ngang là một cây giáo, màu đỏ nền trắng, Thẩm Triệt nhận ra là của Khải Mặc Lũng, chiếc còn lại là chiếc vali kéo màu hồng có vẻ là hàng độc, bên trên có rất nhiều logo LV (Luis Vuitton) in chìm, tất nhiên là của Âu Triết Luân.Thẩm Triệt chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Tại sao người cùng nhà trước đây bây giờ lại đoàn viên thế này. Ở bên kia, Âu Triết Luân bỗng chỉa ngón tay vào mũi cậu và Tần Tu đang đứng sau, vẻ mặt kinh hoàng quay sang nhìn chủ nhà Hạ Lan Bá hét lên: “Không phải anh đã nói không được mang tình nhân về chung cư hay sao? Thẩm Nhị ngược lại còn đem hoa khôi trường về đây , cái này không phải là tạo phản à!”
Thẩm Triệt khổ không nói lên lời, vội vàng nghiêm túc chỉnh lại: “Tần Tu là khách trọ, không phải tình nhân.”
Tần Tu quay lại đằng sau liếc một cái, sắc mặt âm hiểm: “Sao tôi không thấy hoa khôi trường đâu nhỉ?”
Âu Triết Luân lé mắt: “Fandom của cậu không phải luôn rêu rao rằng cậu là người không có đối thủ trong trận chiến sắc đẹp ở Canh Ảnh sao? Đến đám con gái cũng chiến không lại cậu, hoa khôi trường không phải cậu thì là ai nữa chứ?”
Hạ Lan Bá làm bộ hít hít ngửi ngửi: “Sao lại có mùi gì chua loét thế nhỉ?”
“Cái đồ nhà anh mấy ngày không gội đầu mới chua loét thì có…..”
Âu Triết Luân còn chưa nói xong đã bị Khải Mặc Lũng vung tay lên ngắt lời. Đạo diễn Khải khẽ híp mắt, đôi mắt khuất sau cặp kính râm bự chảng hướng về phía Thẩm Triệt: “Chú vừa mới nói là khách thuê phòng?” rồi lại nhướn mi về hướng Hạ Lan Bá, “Cậu có thể giải thích một chút được không, Tiểu Lan?”
Thẩm Triệt và Tần Tu ngồi xuống sô pha nghe hai bên kịch liệt tranh luận nửa ngày. Tóm tắt mọi chuyện là như này, Hạ Lan Bá cho là Khải Mặc Lũng và Âu Triết Luân đã tự ý dọn đi, thế nhưng hai người kia lại bày tỏ mình chưa từng nói rằng sẽ dọn đi.
“Tôi nhớ rõ lúc đi tôi chỉ nói là tôi đi đây,” Khải Mặc Lũng nhấc chân lên vắt chéo sang, ngón tay thoải mái gõ gõ xuống tay vịn sô pha, “Hơn nữa tiền thuê nhà tháng này tôi cũng đã trả cho cậu đúng hạn, cậu xem lại sổ sách xem.”
“Đúng đấy. anh sao không tự đi xem lại sổ sách đi?” Âu Triết Luân lấy một lon coca trong tủ lạnh, đi tới bàn mở ra uống, “Với cả em còn chưa có tốt nghiệp đâu, anh sao lại không cho em quay về chứ?”
Thẩm Triệt nghe vậy cũng trợn ngược cả mắt. Nếu khả năng nghe hiểu của Hạ Lan Bá có vấn đề, chẳng lẽ khả năng nghe hiểu của cậu cũng có vấn đề luôn sao? Lúc đó hai cái người kia một trước, một sau vỗ mông ung dung bỏ đi, bây giờ lại nói không phải là dọn đi thì có quỷ nó mới tin. Âu Triết Luân bây giờ lại quay về viện cớ là vẫn chưa tốt nghiệp. Cái kẻ mà môn học trong chương trình còn không lên lớp, mấy môn tự chọn lại càng không đi. Một Âu Thạch Khai tu chí học hành này là người nào vậy, tui có quen hông?
Hai người kia kẻ xướng người họa, biểu tình Hạ Lan Bá từ đầu đến cuối đều bị ánh sáng phản quang từ cặp kính che khuất: “Nói xong chưa?”
Khải Mặc Lũng lắc lắc đầu như vẫn còn muốn nói thêm, lưng tựa trên sô pha: “Lần này cậu thực sự hơi quá đáng rồi đó, Tiểu Lan.”
“Loảng xoảng”
“Bang”
“Rầm!”
Một giây sau đó,Thẩm Triệt bị hoa hồng và nước tung lên bắn vào mắt. Sau khi bụi bặm dần tản đi, mấy kẻ đang ngồi trên sô pha đều ngây cả người. Lon coca trên tay Âu Triết Luân vẫn đang chảy xuống ống quần của Khải Mặc Lũng, hai người bốn mắt ngơ ngác nhìn bàn trà bị Hạ Lan Bá hất lăn ra đất, cùng với lọ thủy tinh vỡ vụn kèm vài cánh hoa hồng.
“Khải Mặc Lũng, Âu Triết Luân, lão hổ không phát uy các ngươi tưởng ông đây là Hello Kitty phải không?” Cậu trạch nam áo ba lỗ – quần đùi hoa đứng trên tấm khăn trải bàn, “Các người nghĩ rằng ông đây không biết ý đồ quỷ quyệt của các người à? Việc quay phim ở Hoài Cảng kết quả là gặp bão, quay phim phải hoãn lại vô thời hạn, hai người vô liêm sỉ các người không có chỗ để đi nên mới quắn đ*t lên chạy về nhà ông đây chứ gì?! Ông đây ngày trước éo hiểu sao lại đi kí hợp đồng với các người. Hạ Lan Bá ta đây lấy bụng dạ quân tử thật tâm đối đãi các người, thử nhìn hai thứ vô liêm sỉ các người trả lại cho ông đây cái gì nào?! Bỏ lon coca xuống cho ta! Coca đó là ta bảo Thẩm Nhị đi mua về!”
Âu Triết Luân sợ tới mức rụt tay lại, vội vã đặt lon coca xuống bàn trà………
Mọi chuyện hóa ra là như vậy. Thẩm Triệt nhìn về phía hai kẻ vô liêm sỉ đang ngồi trên sô pha kia nguýt dài, trong mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Triệt thấy Hạ Lan Bá nổi điên. Cậu khẽ liếc Tần Tu ở bên cạnh, rõ ràng là ngay cả Tần Tu cũng chấn động, mặt có chút đần ra. Tuy nhiên bộ dạng Tần mỹ nhân đơ đơ, ngơ ngơ thế kia nhìn vẫn đáng yêu hơn mấy quân tú lơ khơ nhiều.
Hạ Lan Bá nổi điên xong, đặt mông ngồi xuống sô pha, nhặt điếu thuốc rơi dưới nền nhà lên, rít mấy hơi: “Các người tự mình nói đi. Việc này phải giải quyết thế nào?” Anh liếc sang Tần Tu, “Người ta đã là khách thuê nhà mới ở đây rồi, chung cư này có tất cả bốn phòng, ai sẽ dọn đi đây?”
Âu Triết Luân bơ phờ người than thở: “Em không thể dọn đi nha. Em còn chưa có tốt nghiệp mà?”
Hạ Lan Bá gảy tàn thuốc: “Cậu cũng biết phải tốt nghiệp cơ à? Tôi đã bảo rồi, cậu thì học hành cái khỉ gì, cho dù cậu không lấy nổi cái bằng tốt nghiệp thì công ty của cậu cũng đâu có quan tâm đâu!”
Khải Mặc Lũng thấy ánh mắt Hạ Lan Bá ném về phía mình, chỉ thờ ơ nhún nhún vai: “Tôi sẽ nhập học khoa diễn xuất, không thể đi được.”
Thẩm Triệt nhìn cái điệu bộ này cũng hiểu, Khải Mặc Lũng đang tỏ ý để cho Tần Tu biết khó mà lui đây mà! Quả nhiên chợt thấy Hạ Lan Bá ho khan một tiếng: “Vậy Tần sư đệ, cậu vẫn quyết định muốn ở lại đây sao?”
Tần Tu liếc Hạ Lan Bá một cái, mặt vênh lên: “Đánh chết cũng không đi.”
Thẩm Triệt bên cạnh lén liếc Tần Tu đang vênh váo mặt mày kia một cái, ẩn sau bộ mặt lạnh hơn băng kia là cái tính trẻ con vừa bị chọt cho một cái đã xù lông cả lên. Thẩm Triệt nháy mắt bó tay, cậu không biết hôm nay mình bị làm sao vậy, liên tiếp bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng tình hình trước mắt rất rõ ràng, đó là Âu Triết Luân và Khải Mặc Lũng chắc chắn là cùng hội cùng thuyền rồi. Tính của Hạ Lan Bá cậu rất rõ, ngoài miệng thì nói cứng nhưng trong bụng thì đã nẫu hết cả rồi. Sống cùng Khải Mặc Lũng và Âu Triết Luân cũng đã được hai năm, anh không thể dứt khoát tuyệt tình mà đuổi họ đi được. Tần Tu thì cũng không biết là thực sự có nhu cầu cấp bách phải thuê được phòng, hay chỉ là tâm lí háo thắng không chịu thua ai. Thẩm Triệt thầm nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân của chuyện này cũng là do cậu, chịu bao nhiêu khổ cực như vậy cuối cùng lại không thu được cái khỉ gì, với cá tính của Tần Tu thì sao có thể cam tâm cho được?
“Mẹ khϊếp! Nói đi nói lại như thế thì giải quyết được cái mọe gì!” Hạ Lan Bá lại nổi điên, “Đệch mọe ra đường mà ngủ hết đi!”
“Xí, hoa khôi trường rõ ràng là không được ở lại đây rồi. Cậu ta không phải mới tới hôm nay thôi sao?” Âu Triết Luân quả nhiên là khai chiến với Tần Tu.
Hoa khôi trường ánh mắt đã đầy sát khí.
Không còn cách nào khác, Thẩm Triệt thở dài một hơn đứng lên nói với Hạ Lan Bá: “Em sẽ dọn ra ngoài.”
Vừa nói dứt câu, cả nhà đột nhiên trở nên im lặng quỷ dị. Điếu thuốc trên khóe miệng Hạ Lan Bá rớt xuống, ngạc nhiên nhìn cậu nhóc tóc quăn: “Sao lại thế Thẩm Nhị?”
“Em đã hứa với người ta rồi, em phải có trách nhiệm với lời nói của mình.” Thẩm Triệt thấy Hạ Lan Bá vẫn đang trợn tròn mắt bèn cúi người nhặt giúp anh điếu thuốc lên, “Điếu này bị ẩm, không hút được nữa rồi. Sư phụ à, anh nên từ từ học cách bỏ thuốc đi thôi. Anh cứ nhốt mình trong phòng hút thuốc như thế còn hại mình hút thuốc bị động thêm lần nữa, sẽ mau chết lắm đấy. Khán giả phim 8 giờ không thể thiếu anh được.” Nói xong còn chân thành vỗ vỗ vai Hạ Lan Bá.
Âu Triết Luân cũng cả kinh, mất một lúc mới nói được: “Thẩm Nhị, cậu đi thật sao?”
“Chiều nay em sẽ thu dọn đồ đạc. Mọi người yên tâm. Bạn cùng lớp em đúng là thuê được phòng rất rộng, vẫn đang rủ em ra ở với cậu ta mà.” Thẩm Triệt quay lại mỉm cười, ánh mắt bất giác lại hướng về phía Tần Tu vẫn đang ngồi im lặng trên sô pha kia, thầm nghĩ mày còn muốn cái gì nữa chứ, hy vọng người ta trưng cho mày một gương mặt tươi cười bỏ qua hết hiềm khích trước đây chắc. Tuy nghĩ thế nhưng cậu vẫn nhìn về phía Tần Tu, khó khăn tìm cách cười một cái.
Tần Tu hờ hững nhìn cậu, gương mặt vô cảm khiến cho trái tim người ta tan nát thành trăm mảnh. Bạn đang
Đúng lúc này, Khải đạo diễn vốn vẫn chưa lên tiếng đột nhiên thả cặp chân đang vắt vẻo xuống: “Thẩm Nhị không cần phải dọn ra ngoài. Chung cư này cũng không phải không chứa được năm người.”
Hạ Lan Bá lườm anh một cái: “Năm người ở kiểu gì, anh muốn ở chung giường với ai à?”
“Ngại ghê, tôi rất coi trọng riêng tư cá nhân,” Khải Mặc Lũng đẩy đẩy kính râm, “Với cả yêu cầu về thói quen vệ sinh của bạn cùng giường cũng rất cao.”
Hạ Lan Bá nổi giận: “Anh có nhất thiết cứ phải chê tôi ở bẩn thế sao?! Ông đây cũng chưa nói sẽ đồng ý ngủ chung giường với nhà anh nhá?!”
Khải Mặc Lũng vô (số) tội nhướn mi: “Tôi có nhắc tới cậu sao?”
Hạ Lan Bá lắp bắp: “Được, được, được. Anh mau nói. xem anh thì có cái ý kiến ngu xuẩn gì.”
“Chỉ có bốn phòng ngủ” Khải Mặc Lũng tựa trên sô pha, thong thả nói, “Nhưng chúng ta không phải còn có một phòng khách rất rộng hay sao? Một mình Thẩm Nhị ở thoải mái.”