Nghe Lén Tiếng Lòng, Công Chúa Nhỏ Trở Thành Bảo Bối Của Hoàng Cung

Chương 10: Cảm tạ Đại hoàng tử!

“Trong ba năm qua, hắn đã gϊếŧ hại mười tám người dân vô tội! Mỗi vụ án mạng thần đều có chứng cứ!”

“Còn Phủ doãn Trương Thăng, dù biết rõ về những vụ án mạng này nhưng lại không can thiệp, để Lữ Viễn làm càn! Thần đã nhiều lần dâng tấu cáo buộc nhưng mọi chuyện như đá chìm đáy biển không hề có hồi âm…”

Nghe vậy, lông mày Thượng Quan Lẫm càng nhíu chặt vẻ mặt cũng ngày càng lạnh lẽo.

Đáng hận! Thật sự quá đáng hận!

Tất cả là do ông tin lầm người quá mức tin tưởng Trấn Bắc Hầu.

Ông không ngờ rằng ông ta đã kiêu ngạo đến mức này!

Càng nghĩ Thượng Quan Lẫm càng giận, ông giận đến nỗi cầm lấy chén trà bên cạnh, mạnh tay ném xuống đất.

“Quá đáng!”

Ngoại trừ Lâu Trường Thanh và Thượng Quan Tuế tất cả mọi người có mặt đều co rúm lại vì sợ.

Thượng Quan Tuế chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Thượng Quan Lẫm.

“Ah ba ah ba—”

[Phụ thân đừng giận, kẻ xấu là Trấn Bắc Hầu, chính ông ta đã phản bội niềm tin của người! Người đừng tự trách mình nhé!]

[Hơn nữa, bây giờ người đã phát hiện ra bộ mặt thật của Trấn Bắc Hầu rồi, vẫn còn kịp cứu vãn mọi thứ!]

Nghe những lời động viên non nớt của Tuế Tuế, tâm trạng Thượng Quan Lẫm bất giác trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng trên mặt ông vẫn tỏ ra vô cùng tức giận, ông chỉ tay mắng thẳng vào Phủ doãn.

“Người như ngươi làm sao xứng đáng làm quan phụ mẫu của dân chúng kinh thành! Vô dụng, ngu ngốc, gọi ngươi là phế vật còn thấy bẩn cái từ đó!”

Phủ doãn quỳ trên đất run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Cuối cùng, Thượng Quan Lẫm nghiêm nghị ra lệnh.

“Truyền khẩu dụ của trẫm, Phủ doãn Kinh Triệu phủ Trương Thăng, vô dụng tham ô, lạm dụng chức quyền, lập tức chém đầu, ngày mai thi hành!”

“Tuân lệnh!”

Các thị vệ cúi đầu nhận lệnh, lập tức kéo Trương Thăng người đang mềm nhũn trên đất ra ngoài.

Trương Thăng vừa khóc vừa kêu oan nhưng tiếng kêu sớm đã biến mất trong vô vọng.

Thượng Quan Tuế nép trong lòng Thượng Quan Lẫm, vẫn còn chút lo sợ.

[May quá, lần này thật sự quá nguy hiểm. May mà phụ thân sáng suốt, xét xử công minh nếu không cữu cữu thật sự đã bị oan chết rồi!]

[Vụ án này rõ ràng như ban ngày nhưng quyền lực vô độ có thể biến trắng thành đen, biến người vô tội thành kẻ gϊếŧ người, rồi để họ chết trong oan khuất...]

[Quyền lực của Trấn Bắc Hầu thật sự quá lớn rồi, haizz...]

Nghe đến đây, Thượng Quan Lẫm im lặng, ánh mắt ông cũng dừng lại trên người Lữ Viễn dưới đất.

Lữ Viễn lúc này đã sợ đến mức không nói nên lời.

Giọng Thượng Quan Lẫm trầm xuống.

“Tội phạm Lữ Viễn, phạt đánh một trăm trượng, giam vào ngục, chờ xử lý.”

Hiện tại Trấn Bắc Hầu chưa bị xử lý hoàn toàn nên tạm thời giữ mạng hắn lại.

Hơn nữa, chuyện Trấn Bắc Hầu tham ô quân lương, mặc dù ông hoàn toàn tin lời của Tuế Tuế nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy bằng chứng rõ ràng.

Có lẽ, Lữ Viễn sẽ là manh mối đột phá.

Các thị vệ nhận lệnh lập tức kéo Lữ Viễn ra ngoài bắt đầu đánh trượng.

Tiếng hét thảm thiết của Lữ Viễn vang vọng bên ngoài.

Nhìn khung cảnh yên ắng trong đại sảnh, Thượng Quan Lẫm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lần này, thật sự là nhờ có Tuế Tuế.

Nếu không có nàng, có lẽ ông đã thật sự oan uổng Lâu Trường Thanh.

Và còn gây ra nhiều hậu quả mà ông không thể chịu nổi vào lúc này.

Giờ đây ông không chỉ xử lý được gian thần mà còn nắm được điểm yếu của Trấn Bắc Hầu.

Tuế Tuế thật sự là tiểu phúc tinh của ông!

Lâu Trường Thanh cũng không khỏi nhìn Thượng Quan Tuế bằng ánh mắt đầy cảm kích.

Thật sự nhờ có Tuế Tuế.

Thượng Quan Tuế cũng mỉm cười, lúm đồng tiền nhỏ trên má ẩn hiện.

[Thật tốt khi mọi chuyện đã được giải quyết~]

[Giá như phụ thân có thể trọng dụng cữu cữu thì tốt quá. Cữu cữu thật sự là một tướng tài hiếm có!]

[Là một thiếu niên tướng quân chính trực và anh dũng! Nhất định cữu cữu có thể giúp phụ thân mở rộng bờ cõi!]

Nghe đến đây, tai Thượng Quan Lẫm cũng không khỏi dựng lên.

Mặc dù Trấn Bắc Hầu rất giỏi về mặt quân sự nhưng giờ đây quyền lực của ông ta đã quá lớn và có ý đồ tạo phản.

Ông ta không thể tiếp tục sử dụng được nữa.

Khi Trấn Bắc Hầu sụp đổ trong quân đội sẽ chẳng còn ai đáng tin cậy…

Ánh mắt Thượng Quan Lẫm dừng lại trên người Lâu Trường Thanh.

Nhìn thấy dáng người cậu cao lớn, ánh mắt sáng ngời toát lên chính khí.

Thượng Quan Lẫm không khỏi hài lòng gật đầu.

Thượng Quan Lẫm hỏi Lâu Trường Thanh: “Trẫm hình như chưa bao giờ thấy ngươi trong các buổi triều sớm, hiện tại ngươi giữ chức vụ gì?”

Lâu Trường Thanh cúi đầu cung kính: “Bẩm Hoàng thượng, thần hiện đang giữ chức Nhân Dũng Hiệu úy, phẩm cấp Cửu phẩm, chưa có tư cách tham dự triều sớm và diện kiến Hoàng thượng.”

Thượng Quan Lẫm trầm ngâm gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Trẫm rất coi trọng ngươi, làm một chức quan nhỏ Cửu phẩm thật sự là quá lãng phí tài năng.”

Ông nâng giọng lên một chút.

“Trẫm quyết định đặc cách phong ngươi làm Vân Huy Tướng quân, Chính Tứ phẩm!”

Nghe xong, Lâu Trường Thanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đứng sững tại chỗ một hồi mới có thể phản ứng lại.

Cậu vội vàng quỳ xuống, dập đầu tạ ơn: “Thần xin tạ ơn long ân của bệ hạ!”

Đây quả thực là một ân điển trời ban, từ Cửu phẩm lên Tứ phẩm chỉ trong chớp mắt!

Mà cậu mới chỉ hai mươi tuổi!

Thượng Quan Tuế cũng vui mừng vỗ tay nhỏ.

[Hay quá! Cữu cữu được thăng chức rồi~]

[Mẫu thân và ngoại tổ phụ chắc chắn sẽ rất vui!]

Thượng Quan Lẫm cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Có thể thu nhận một tài năng quân sự như vậy, chuyến đi đến Kinh Triệu phủ lần này thật quá đáng giá!

Những chuyện xảy ra ở Kinh Triệu phủ hôm nay chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp Kinh thành.

Trong Hầu phủ.

“Hầu gia, ông nói xem bây giờ phải làm sao đây?”

Phu nhân của Trấn Bắc Hầu cầm khăn tay, không ngừng lau nước mắt nơi khóe mi.

“Viễn nhi từ khi sinh ra đến giờ đã bao giờ phải chịu khổ như thế này đâu!”

“Nghe nói còn bị phạt đánh một trăm trượng, Hoàng thượng thật quá nhẫn tâm!”

Trấn Bắc Hầu ngồi ngay ngắn tại đại sảnh, nét mặt uy nghiêm không nói một lời.

Phu nhân Trấn Bắc Hầu cuống quýt.

“Hầu gia, ông mau nói gì đi chứ~ chuyện của Viễn nhi phải làm sao đây~”

“Chúng ta chỉ có một đứa con trai duy nhất thôi mà! Tuy nó có chút kiêu ngạo, nhưng Viễn nhi vẫn là một đứa trẻ tốt!”

Trấn Bắc Hầu mím môi, giọng trầm xuống.

“Phu nhân, bà không cần lo lắng, Hoàng thượng chỉ phạt Viễn nhi một trăm trượng, cũng không giống như Trương Thăng bị chém đầu ngay tại chỗ.”

“Xem ra Hoàng thượng cũng nể mặt ta mà khoan hồng cho Viễn nhi, giờ Viễn nhi chỉ bị giam trong ngục mấy ngày nữa có lẽ sẽ được thả ra.”

Phu nhân Trấn Bắc Hầu mở miệng, giọng nói có chút bất an.

“Vậy sao hôm nay Hoàng thượng lại bất ngờ đến Kinh Triệu phủ, tự mình xử lý một vụ án nhỏ như vậy, liệu có phải… ngài đã phát hiện ra điều gì không?”

Trấn Bắc Hầu tự tin lắc đầu.

“Không đâu, chuyện chúng ta muốn làm, ta đã lên kế hoạch rất kín đáo, Hoàng thượng không thể phát hiện ra được.”

“Hoàng thượng lần này làm vậy, có lẽ chỉ vì gần đây chúng ta phô trương quá mức ngài muốn gõ đầu cảnh cáo thôi.”

“Còn về Lâu Trường Thanh, càng không cần lo lắng có lẽ chỉ vì Hoàng thượng nể mặt Thần phi mà thôi.”

Nghe xong phân tích cẩn trọng của Trấn Bắc Hầu, phu nhân cũng yên tâm phần nào.

Chờ đến hai năm sau, thiên hạ này sẽ là của họ!

Đêm đến, tại Bích Hoa cung.

Thượng Quan Tuế ôm lấy một viên Đông châu khổng lồ.

Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sáng, miệng không ngừng reo lên đầy phấn khích.

“Ah ba ah ba—”

[A a a viên trân châu này thật đẹp! Thích quá đi thôi!]

[Từ trước đến giờ con chưa từng thấy viên Đông châu nào to như thế này! Đẹp quá!]

[Cảm ơn Đại hoàng huynh! Đại hoàng huynh thật tốt bụng quá đi!!!]

“Được rồi, Tuế Tuế, để mẫu thân cất viên trân châu này giúp con nhé?”

Thần phi nhẹ nhàng dỗ dành.

Bà cũng không thể ngờ rằng Đại hoàng tử lại gửi tặng một món quà quý giá như vậy, bà thật sự kinh ngạc khi nhìn thấy món quà.

Nhưng sao Đại hoàng tử lại đột nhiên đối xử tốt với Tuế Tuế đến thế?

Hai đứa đâu có nói chuyện với nhau bao giờ.

Nghe Thần phi nói vậy, Thượng Quan Tuế lắc đầu, ôm chặt lấy viên Đông châu không chịu buông tay.

[Không đâu! Con và trân châu là bạn thân nhất trên đời!]

Thần phi khẽ chạm vào mũi nhỏ của Thượng Quan Tuế: “Đúng là cô bé ham tiền mà.”

“Thưa nương nương! Có tin vui lớn!”

Thanh Bình hớt hải chạy từ ngoài điện vào, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng ngài ấy—”