Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung

Chương 6: Lời trên thư, vẫn vẹn nguyên như lúc mới gặp người



Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng tiến trước linh đường, chẳng ai màng chú ý đến sự xuất hiện của một công chúa bị thất sủng, quả thật ai lại đi quan tâm một kẻ xui xẻo như y chứ...Nàng khẽ liếc nhìn lão phu nhân khẽ mỉa mai

"Bình Lăng thiếu chủ thật chăm chỉ, ngay cả tang sự của phu nhân mà cũng chẳng lo được".

Bình Lăng lão phu nhân sắc mặt có chút đanh lại, giọng nói có vài phần mỉa mai

"Công chúa thứ lỗi , hôm qua Lân nhi thật sự quá bận, muốn tự tay lo tang sự cho phu nhân nhưng chính sự còn quan trọng hơn. Chẳng phải nữ tử gả vào đây phải coi phu quân là trời sao? Tần Nhu Nhi sẽ không trách Lân nhi đâu"

Mắt của Mộ Thanh Thư ánh lên chút đỏ. Thì ra trước đến nay biểu tỷ vẫn luôn bị Triệu gia bắt nạt như vậy...Nàng ấy chưa từng nhắc đến chuyện này trong thư...Mỗi lần người đều nói người ổn....Đến bây giờ nàng mới biết những lời đồn kia là thật, biểu tỷ sống còn không bằng một hạ nhân...

Trầm hương lan tỏa trong không khí, tuyết rơi đầy trời từ sáng sớm, đèn l*иg trắng được treo trang ngoài Bình Lăng Hầu phủ...Nàng im lặng thắp cho biểu tỷ một nén nhang...Cả một đời, dài dằng dẵng, một bước tưởng ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời. Nghe tiếng chuông canh nghẹn lòng, nhớ lời xưa kia tiễn đêm trường. Lời trên thư, vẫn vẹn nguyên như lúc mới gặp người...Nhu nhi tỷ tỷ, Cửu Cửu lại đến muộn rồi....Tiếng ồn ào huyên náo ngày một lớn, Bình Lăng Hầu phủ như rơi vào hỗn loạn.

Giọng lanh lãnh, mang theo một chút đau khổ, nàng ta vừa cười vừa khóc, làm náo động cả Triệu phủ. Hộ vệ A Vệ nhanh nhẹn chắn trước Mộ Thanh Thư, tiếng cười ngày một lớn...

" Tiểu thư, số người thật khổ". Nữ tì Tiểu Anh thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông...Nàng ấy đứng trước linh đường của Tần Nhu Nhi vừa cười vừa khóc, y cung kính quỳ xuống trước bài vị của chủ tử. Mộ Thanh Thư sắc mặt càng trở nên khó coi, nữ tì Lan Tâm hốt hoảng...

"Điện hạ, điện hạ"

Y mỉm cười, khẽ lắc đầu. Quan khách bắt đầu bàn tán sôi nổi. Tiểu Anh đứng dậy, máu từ đôi bàn chân đỏ ửng không ngừng chảy, y nhẹ nhàng bước đến chỗ lão phu nhân ngửa mặt lên trời đầy sự kinh bỉ, nước mắt dàn dụa cùng nụ cười bất lực.

"Các người , là các người đã hại chết tiểu thư, bây giờ lại đùn đẩy trách nhiệm, chính các người đã hành hạ tiểu thư đến chết".

"Cổ nhân bảo hổ dữ không ăn thịt con, các người còn độc ác hơn cả loài cầm thú, tiểu thiếu gia cũng là do các người tự tay hại chết".

Nói rồi nàng ấy ngửa mặt lên trời cười lớn...Lão phu nhân nổi giận quát lớn

"Tiện tì, ngươi dám làm loạn, ngậm máu phun người, người đây mau lôi ả ra".

Tiểu Anh mỉm cười khinh bỉ,

"Độc phụ như bà sớm ngày sẽ chết không có chỗ dung thây"

Nói rồi nàng quyết đoán quay người, cho dù hôm nay nàng có được sống, sau này cũng sẽ sống không bằng chết. Lao mình về phía cột nhà, ai ai cũng chẳng kịp phản ứng, trước khi tắt thở, nàng lẩm bẩm

"Tiểu thư, cuối cùng Anh nhi cũng có thể trả nợ cho người rồi..."

Mộ Thanh Thư nhìn về phía lão phu nhân cười mỉa mai.Mặt mày nhăn nhó, thật không ra thể thống gì cả.

"Bình Lăng thiếu chủ trong lời phu nhân là một phu quân tốt thì ra là vậy sao?.