Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung

Chương 4: Tương Di, ta sắp về với chàng rồi, chàng cố đợi một chút



Dưới màn tuyết lạnh lẽo, ngựa phi nước đại. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Tưởng Yên thật sự rất tốt. Nàng tựa như thần tiên khi cưỡi lên con bạch mã, phóng khoáng tự do trong tuyết. Y giương mũi tên, nở một nụ cười có chút giả tạo.

"Thư Nhi, kĩ thuật của ta không tốt lắm, muội đừng cử động đấy nhé".

Giọng nói lanh lảnh, tựa tiếng chuông ngân nga, Mộ Thanh Thư cười nhạt. Mấy trò này chẳng qua cũng tầm thường thôi, Tưởng Yên vốn là Đích tiểu thư của Phiêu Kỵ tướng quân, từ nhỏ đã thông thạo binh khí.

Nàng từng chút, từng chút hồi tưởng lại, mấy trò bắt nạt của Tưởng Yên chẳng qua cũng chỉ có vậy. Nàng ấy phi ngựa như nước đại ,Y bị kéo lê trên mặt đất,...

Cung tên như gió,sượt nhẹ qua khuôn mặt xinh đẹp của y, để lại một vết xước rướm máu. Đôi mắt ấy trừng lên lạnh lùng, tựa như đôi mắt trong đêm tuyết năm ấy, như muốn nhắc nhở nàng

"Đừng nghĩ có Tần Thị chống lưng mà đắc thắng".

Mộ Thanh Thư cười ngọt ngào, Tưởng Yên khẽ che miệng,nhảy khỏi yên ngựa,ánh mắt hiện lên một chút thương hại.

"Tỷ Tỷ ,phạm thượng rồi"

Mộ Thanh Thư cười ngọt ngào, y cầm chắc cung tên, nhắm thật chuẩn, hồi tưởng những Mẫu phi dạy "Bình Tĩnh ,Bình tĩnh".

Cung tên sượt nhẹ qua cổ của Tưởng Yên, nàng ta bừng mắt, có chút bất ngờ, giây sau lại cười cười nói nói.

"Kỹ thuật không tệ"

Giọng nói trầm trầm, mang chút phóng khoáng.Thái tử nghiêng đầu cười cười. Mộ Thanh Thư cúi người hành lễ quay đầu cáo lui, vị ca ca này y thật sự đã gặp không ít lần, tâm tư không nhỏ, là người trượng nghĩa, rất được lòng bệ hạ, một trời một vực với Đại Hoàng Tử.

Tưởng Yên vốn được định là Thái tử phi tương lai đã định của Nam Yến, nàng ta chỉ liếc nhìn vị phu quân tương lai của mình, im lặng quay đầu. Dù sao hôn nhân này vốn dĩ cũng chỉ là ép buộc, chẳng hề có chút tình yêu nào thật sự tồn tại. Mộ Thanh Thư có chút thương hại với Trường Yên, người trong hoàng cung này chẳng qua cũng chỉ là những con rối của thời đại ....

Màn đêm tĩnh mịch buông xuống, năm mới đến rồi, 30 tết , hoàng cung náo nhiệt chìm trong sắc đỏ may mắn, Vạn vật vẫn chìm trong tuyết. Các vị nương nương náo nhiệt bàn tán, nàng không quan tâm. Ninh Phi kiêu sa, đỏng đảnh hất nhẹ những lọn tóc mai. Hoàng Hậu nghiêm nghị, Tiêu Phi tao nhã, Kiều Quý Phi,...

"Bệ Hạ Vạn Tuế"

Mộ Thanh Thư điềm tĩnh thưởng rượu. Đại điện tràn ngập niềm vui, nàng thong dong trước sự ồn ào náo nhiệt, nhấc chén rượu, khẽ nhâm nhi, Đào Hoa Lộ thơm thơm, thiên thu như tràn vào cổ họng.

Cách biệt với sự náo nhiệt ở Doãn Tâm Điện, Ở góc vườn phía tây, bóng lưng hao gầy, chìm trong tuyết, nàng ấy thanh tao thoát tục như tuyết, ôn như như Nguyệt. Đôi bàn tay ốm yếu chạm nhẹ lên những búp cánh hoa đào chớm nở, nhẹ nhàng thanh thoát. Gió Xuân Vẫn mang một chút lạnh lẽo của Phương Bắc.

"Phu Nhân, người nên về thôi..."

Lan Phu Nhân khẽ trầm mặc, nàng ngẩng cao đầu nhìn trời tuyết, khẽ cười trong nước mắt.Nàng chẳng qua chỉ là một chỉ là một con hoàng ly bị giam cầm.

"Tương Di, ta sắp về với chàng rồi, chàng cố đợi một chút"