Tấm rèm châu được gác lên, gió thổi lạnh lẽo, báo hiệu mùa đông đang đến. Trước tòa thành cao sừng sững, trong lòng nàng tâm trạng phức tạp, khó nói nổi. Có lẽ những ngày tháng sau này thật khó yên ổn. Rời khỏi nơi núi rừng hoang vu, nàng lại trở thành anh vũ bị nhốt trong l*иg vàng.
Tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp, dẫn lối nàng đến Mạn Hoa Cung, nơi "mẫu phi" nàng đang kiêu kỳ thưởng trà. Bước qua bậc thềm, một sân hồng gai rực rỡ, kiêu kỳ, mang một chút đáng sợ, tỏa hương ngọt ngào. Con mèo Ba Tư lông trắng buốt thấy người, điệu đà ưỡn mình, lanh lợi chạy về phía nàng.
Mộ Thanh Thư giật mình, lùi lại vài bước, trong lòng mang một chút hoang mang, sợ hãi. Nàng khẽ run lên. Quý nhân sau rèm ngọc vẫn im lặng thưởng trà, ngắm hoa, phong thái nho nhã, ung dung, khẽ liếc nhìn, tựa như chẳng có gì.
"Thư nhi thỉnh an mẫu phi, mẫu phi vạn phúc kim an."
Y vẫn chẳng nói gì, chỉ mỉm cười kỳ dị. Trong khoảnh khắc luống cuống ấy, tiếng tách trà vỡ nát đột ngột khuấy động quá khứ nhiều năm đã phủ bụi.
Cánh cửa cung Mạn Hoa lách cách đóng lại. Trái tim nhỏ bé của Mộ Thanh Thư run rẩy đến mức đứng không vững. Trời đất quay cuồng, bao nhiêu mảnh vỡ ký ức lại hiện về. Nô tỳ Lan Tâm cạnh bên nhẹ nhàng đỡ nàng.
"Điện hạ, kiệu của người."
Mộ Thanh Thư xua tay, mỉm cười.
"Lâu rồi mới quay về, ta muốn đến chào hỏi các vị nương nương một chút. Các em lui trước đi."
Quay người rời khỏi vườn quả trơ trụi càng khô, nàng khẽ liếc nhìn Ngự Hoa Viên, nay chỉ còn một ánh tiêu điều. Tiếng chân nàng bước đều đều, dừng lại trước một tiểu viện vốn đã bị bỏ hoang từ lâu. Đẩy cánh cửa gỗ đã qua nhiều năm, cảm giác thân thuộc ùa về.
"An Vũ Cung."
Nàng vừa cười mỉa mai, vừa lẩm bẩm.
"Gì mà an yên đến cuối đời chứ? Gì mà chẳng bao giờ chia xa? Tất cả chỉ là giả dối. Bậc quân vương nào cũng vô tâm, ích kỷ, kể cả phụ hoàng mà nàng từng ngưỡng mộ nhất sao?"
Mộ Thanh Thư nhắm mắt, đón những cơn gió đông lạnh lẽo. Nay, tâm nàng như tro tàn.
"Tâm đa tiều tụy, ái phó dữ đông lưu đích thủy."
(Tâm nay đã mệt, tình ái đều thả trôi cùng sông xanh về hướng đông.)
Y rón rén đóng nhẹ cánh cửa gỗ. Tiểu viện vốn đã bị cháy rụi trong biển lửa, nay đã được tu sửa lại. Anh vũ mềm mại uốn mình, hòa làm một cùng gió và mây.
Lướt qua chiếc xích đu vốn đã cũ dưới gốc lê già, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, nơi chứa đựng biết bao ký ức tuổi thơ của nàng. Trầm ngâm một lúc, y lần theo con đường mòn, đứng trước cánh cửa gỗ tinh xảo, bám dày đặc những mạng nhện. Cánh tay nàng run rẩy, đẩy nhẹ.
"Mẫu phi, Cửu nhi đến rồi."