Đóa Hoa Cao Ngạo Bị Vạn Người Ghét Kéo Xuống Thần Đàn

Chương 6

Cậu đặt cặp sách xuống, sau khi rửa mặt đơn giản thì leo lên giường.

Vài phút sau, có bạn học ở phòng bên cạnh sang gõ cửa, đứng ở cửa hỏi: "Các cậu xem danh sách học bổng Thiên Hà năm nay chưa? Đàm Ninh phòng các cậu được giải nhì đấy."

Từ Thanh Dương nháy mắt với đối phương, ra hiệu Đàm Ninh đang ở trong phòng, nhưng bạn học kia không để ý, tiếp tục nói: "Hôm nay cậu ta đúng là nổi bật quá đà, cả hội trường đều đổ dồn sự chú ý vào một mình cậu ta, viện trưởng tức muốn chết, nhưng không tiện nổi giận ngay trước mặt viện trưởng khoa Kinh doanh với cả Lâm Tụng An, đợi đến khi hội nghị kết thúc thì đi xuống bục, sắc mặt tái mét hỏi giáo viên hướng dẫn đây là sinh viên lớp nào, chẳng có chút kỷ luật nào cả."

Trịnh Ngọc cười lạnh, bạn học kia đi vào trong vài bước, buôn chuyện: "Nghe nói lần này cậu ta còn đắc tội với Lâm Tụng An nữa, kiểu thái tử gia như Lâm Tụng An đó, ai dám láo xược trước mặt đối phương chứ —"

Bạn học kia đột nhiên chú ý đến chiếc cặp sách màu xám trắng sọc trên ghế, cậu ta đang nói giữa chừng thì khựng lại, đột nhiên ho khan mấy tiếng, sau đó nhìn về phía giường của Đàm Ninh, rèm cửa được kéo kín mít, đèn ngủ đầu giường sáng trưng.

Rõ ràng là có người ở.

Đúng lúc này, Đàm Ninh vươn tay vén rèm cửa lên, hơi nhấc nửa người dậy, nhìn xuống bạn học phía dưới.

Mái tóc dài màu nâu của cậu được vén ra sau tai, để lộ toàn bộ khuôn mặt.

Bạn học kia run lên cả người, thật ra cậu ta chưa từng nhìn thẳng vào Đàm Ninh bao giờ, thi thoảng gặp nhau vài lần trên cầu thang, Đàm Ninh đều cúi đầu, ngũ quan cũng bị mái tóc dài che khuất, hơn nữa cậu lúc nào cũng mặc quần áo rộng thùng thình, tạo cho người ta ấn tượng ngoài gầy thì chỉ có trắng, cộng thêm những lời đồn đại rùng rợn trong trường, cậu ta luôn cảm thấy Đàm Ninh hẳn là có tướng mạo giống ma quỷ mới đúng.

Thế nhưng lúc này cậu ta hoàn toàn ngây người.

Ánh đèn ngủ đầu giường chiếu vào ngũ quan tinh xảo của Đàm Ninh làm cậu trông có hơi mông lung, hoàn toàn khác với cậu lúc ở hội trường chiều nay, mang theo một loại hương vị nào đó khó tả, vừa tà mị vừa thoát tục.

Cậu cụp mắt nhìn xuống, thần sắc nhàn nhạt, không hề tức giận cũng chẳng có ý cười, giọng nói lạnh lùng như băng, mang theo sự bình tĩnh khiến lòng người sợ hãi: "Cậu đang nói tôi sao?"

Câu hỏi của Đàm Ninh nghe có vẻ rất đơn giản.

Cậu hoàn toàn không có ý đe dọa, thậm chí còn không biểu lộ chút cảm xúc nào đối với bạn học đã nói xấu sau lưng mình này, nhưng ba người còn lại trong phòng đều đồng loạt nín thở.

Bạn học kia hoảng sợ, mặt đỏ bừng, vội vàng xin lỗi nói: "Không có, không có."

Đàm Ninh không truy hỏi.

Bạn học kia sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, cúi gằm mặt, nói năng lộn xộn: "Thật, thật xin lỗi! Thực sự xin lỗi, Đàm Ninh, tôi không có nói cậu, xin lỗi!" Sau đó cậu ta chuồn mất dạng.

Giải quyết xong chuyện này, Đàm Ninh lại liếc nhìn Trịnh Ngọc, Trịnh Ngọc cũng không biết bị làm sao, cái tay cầm chuột khựng lại, vậy mà theo bản năng đóng trang game, khi hoàn hồn lại thì đã muộn, cậu ta ảo não đến sắc mặt cũng xanh mét.

Đàm Ninh chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta sợ cái gì?