Tống Mộ Vân hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, đôi tay mềm mại run rẩy, buông lỏng khiến toàn bộ xương sườn trên tay rơi xuống đất.
Mộ Dung Thanh nhìn thấy, bật cười lạnh lùng:
“Ta đã nói nàng tay chân vụng về, không được dạy dỗ tốt, thế mà ngươi còn nhất định để nàng hầu hạ. Ha, nếu ngươi bực mình, trong phòng có roi đấy, tự cầm mà trút giận đi.”
Hắn đạm nhiên đưa ra kiến nghị. Tống Mộ Vân đứng bất động, cả người cứng đờ. Khuôn mặt nàng tái nhợt như tuyết, đôi môi đỏ bị hàm răng cắn chặt, trong mắt ánh lên một tầng nước mỏng. Dù vậy, nàng vẫn quật cường nhìn Khương Dao, không xin lỗi, cũng không van xin, chỉ lặng lẽ đợi phán quyết của người trước mặt.
Khương Dao tựa vào ghế, lười biếng vân vê ngón tay. Trong lòng nghĩ, ta còn chưa mở lời, Mộ Dung Thanh lại thích lo chuyện bao đồng.
“Nhìn làm gì, làm rớt thì nhặt lên đi. Đều làm bẩn váy của ta rồi. Cẩn thận một chút, ngồi xuống mà đút, đứng đút không hay.”
Lời vừa dứt, cả Tống Mộ Vân lẫn Mộ Dung Thanh đều ngẩn người. Mộ Dung Thanh không ngờ với tính tình của Khương Dao vô cớ bị làm bẩn váy mà vẫn không tức giận. Còn Tống Mộ Vân ngơ ngác nhìn Khương Dao, cứ tưởng nàng sẽ tức giận không ngờ tính tình nàng lại tốt như vậy, chắc chắn là người tốt, tốt hơn Mộ Dung Thanh rất nhiều.
Không, Mộ Dung Thanh làm sao xứng đáng đem ra so với nàng.
Ánh mắt Mộ Dung Thanh tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Tống Mộ Vân. Nàng cúi người nhặt miếng xương sườn, đặt lên bàn. Sau đó, dùng khăn tay của mình, từng chút một lau sạch vết bẩn trên váy Khương Dao. Động tác của nàng tỉ mỉ và nghiêm túc. Khuôn mặt nàng tựa bông tuyết liên trên đỉnh núi lạnh giá, vừa khiến người khác kinh diễm, vừa làm họ e dè.
Một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, Khương Dao định lùi lại nhưng cuối cùng không làm vậy, chỉ khẽ cúi đầu, giọng nói hơi ngượng ngùng: “Đừng lau nữa, về nhà để hạ nhân tẩy sạch cho ta là được. Ta đói rồi, ngồi xuống đút cho ta ăn đi.”
Khương đại tiểu thư chỉ cần ngồi là sẽ không muốn động tay động chân.
Tống Mộ Vân không nói gì, nhưng cũng rất nghe lời. Nàng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận gắp thêm một miếng xương sườn. Lần này, nàng lót khăn tay bên dưới để tránh làm bẩn váy Khương Dao thêm lần nữa.
Khương Dao hài lòng, cắn một miếng xương sườn, nhai vài lần rồi phun ra miếng xương trơn bóng, làm Tống Mộ Vân lúng túng không biết có nên đưa tay ra nhận hay không. Khi nàng còn đang do dự, Khương Dao đã thản nhiên phun miếng xương lên bàn, nước sốt chảy ướt đẫm xung quanh.
Tống Mộ Vân vẫn giữ im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn đôi tay mình, không dám ngẩng đầu nhìn Khương Dao. Trong lòng nàng vẫn chưa thể chắc chắn liệu Khương Dao có thật sự không có ác ý hay không, nhất là khi mối quan hệ giữa cha hai người chẳng mấy tốt đẹp.
“Uy, ta muốn ăn giò heo kho nước tương. Nhặt cho ta miếng da nào không có lông, nhìn kỹ vào, có lông ta không ăn.”
Tống Mộ Vân thích cách nói thẳng mọi yêu cầu của mình, không giống như những người khác, luôn muốn nàng phải nhắc lại yêu cầu nhiều lần, rồi còn trách móc, thậm chí có lúc lại đánh đập nàng.
Không có sự đối lập thì nàng có thể bình thản đối mặt với Mộ Dung Thanh. Nhưng chính sự khác biệt này khiến Tống Mộ Vân càng thêm ghét hắn.
Khương Dao ngồi dựa vào lưng ghế, hai chân rộng mở và run nhẹ, ánh mắt nhìn Tống Mộ Vân đang cẩn thận chọn phần thịt không có lông, biểu cảm của nàng như một kẻ tiểu lưu manh, liên tục đánh giá từ đầu đến mông của Tống Mộ Vân.
Ánh mắt của Khương Dao không hề che giấu, mang theo vẻ nóng bỏng như ngọn lửa .Tống Mộ Vân với bản tính nhạy cảm từ nhỏ, nhanh chóng nhận ra. Môi nàng khẽ cắn, không biết Khương Dao đang nhìn gì, càng không dám hỏi.
Tống Mộ Vân cảm thấy mình như rơi xuống từ một đám mây, không còn giữ được vẻ dịu dàng, thanh thoát như trước.
Khương Dao nhìn nàng, cảm thấy không thể rời mắt, mỗi lần nhìn lại đều phải thán phục về vẻ đẹp của Tống Mộ Vân.
Dáng người của nàng đẹp, khuôn mặt cũng xinh xắn, eo lại càng mảnh mai, một cánh tay của Khương Dao có thể ôm vừa ít nhất ba vòng eo như vậy.
Một người đẹp như vậy mà lại để Mộ Dung Thanh, cái tên vô dụng kia, không biết trân trọng.
Khương Dao không có ý kiến gì về các hoàng tử, cho đến khi thấy giấc mộng của mình. Hắn lợi dụng gia đình nàng rồi lại còn dám xúc phạm gia đình nàng, chỉ nghĩ thôi đã khiến nàng tức giận tới chết.
Nàng quyết tâm phải chia rẽ hai người đó!
Khương Dao không giấu nổi cảm xúc, Tống Mộ Vân nhanh chóng phát hiện nàng đột nhiên tức giận. Tống Mộ Vân dừng lại, trong lòng cảm thấy thấp thỏm, không biết sự tức giận của Khương Dao đang nhắm vào ai.
Nàng khéo léo chọn miếng thịt, không một chút lông, và nhẹ nhàng đưa lên cho Khương Dao.
Khương Dao nhìn thấy nàng đôi mi dài run rẩy, ngoan ngoãn đút thịt cho mình. Cơn tức giận liền mới dịu xuống, nàng lại duỗi cổ, há miệng một ngụm nuốt miếng thịt vào.
Miệng của nàng hơi dính chút nước sốt đỏ nâu, Tống Mộ Vân nhìn thấy, theo bản năng lấy khăn lau cho nàng. Sau khi lau xong, nàng nhận ra mình thất thố, vội vàng thu tay lại và cúi đầu.
Khương Dao hiểu rõ tính cách của Tống Mộ Vân nhát gan. Trong thoại bản nàng bị Mộ Dung Thanh hành hạ, tra tấn khiến Tống Mộ Vân trở nên nhút nhát sợ người. Tất cả đều là lỗi của Mộ Dung Thanh, hắn bị điên!
Không thể đổ tội cho một nữ tử tay trói gà không chặt như vậy, Khương Dao không làm được. Vậy nên, nàng chỉ có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên Mộ Dung Thanh!