Cậu thầm nghĩ, như tình cảnh hiện tại, độ thiện cảm của mình quá thấp nên con vật thậm chí không dám ăn trái cây mà cậu đưa. Sự cảnh giác của nó dường như không có giới hạn. Dù vậy, điều này làm tăng tính thú vị của trò chơi, khiến người chơi kiên nhẫn hơn.
Sau khi bị chú Kỳ Lân dọa chạy, Hề Gia Vận nhận ra đã khuya và chuẩn bị đi ngủ. Trước khi tắt đèn, cậu giữ tay trên biểu tượng trò chơi "Nơi nuôi dưỡng thần thú" định xóa nó đi. Biểu tượng xóa hiện lên ở góc màn hình, nhưng sau vài giây do dự, cậu vẫn quyết định giữ lại: "Thôi để vài ngày nữa, chơi tiếp xem sao."
Cậu đặt điện thoại xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng trò chơi vẫn âm thầm vận hành.
Màn hình hiện lên hình ảnh ao hồ, rừng cây, và bụi cỏ đơn giản. Đột nhiên, một đôi sừng nhỏ ló ra từ mép màn hình. Chú Kỳ Lân nhỏ thận trọng nhìn quanh, không cảm thấy nguy hiểm. Sự hấp dẫn của trái cây ngọt khiến nó không thể kiềm lòng. Chậm rãi, nó bước vào trong khung hình, nhanh như chớp ngậm một quả trái cây và lập tức chạy đi.
Chú Kỳ Lân cuộn mình lại thành một khối nhỏ, cố gắng bảo vệ bản thân, hồi hộp chờ đợi thật lâu. Khi thấy không có chuyện gì xảy ra, nó mới thả lỏng. Vẫn đói, nó lần lượt kéo thêm từng quả trái cây về chỗ mình, đặt chúng thành một hàng. Sau khi nhìn ngắm hồi lâu, nó mới quyết định ăn một quả, để dành phần còn lại.
Lúc này, trên màn hình điện thoại của Hề Gia Vận hiện lên thông báo:
[Kỳ Lân bảo bảo đang âm thầm quan sát.]
[Kỳ Lân bảo bảo đã trộm đi hai quả trái cây.]
[Kỳ Lân bảo bảo tăng thiện cảm với bạn +5.]
Sáng hôm sau
Mới 9 giờ sáng, Hề Gia Vận đã có mặt tại công ty giải trí TTL.
Cậu kéo khẩu trang xuống, gọi điện cho Thôi Xán Xán: "Tớ đến công ty rồi."
Thôi Xán Xán trả lời ngay: "Chị Trâu đang chờ cậu ở văn phòng."
"Được, tớ lên ngay."
Ban đầu, Hề Gia Vận định đi thang máy, nhưng đến nơi thì phát hiện thang máy không hoạt động. Bất đắc dĩ, cậu đành leo bộ lên tầng. May mắn là tòa nhà này vốn là khu cư dân cải tạo lại, không có nhiều tầng.
Lên đến tầng 3, Thôi Xán Xán đã đứng đợi. Thấy cậu, cô vẫy tay: "Gia Gia, bên này!"
Cậu bước tới, Thôi Xán Xán ghé sát thì thầm: "Cao tổng cũng đến công ty."
Cao tổng, tức tổng giám đốc công ty giải trí TTL, rất hiếm khi xuất hiện. Người ta thường nói ông ấy bận rộn cả ngày, nhưng bận chuyện gì thì chẳng ai rõ.
Thôi Xán Xán tiếp tục nói: "Ông ấy bảo vừa thu xong tiền thuê nhà, tiện thể ghé qua ngồi một lát."
Hề Gia Vận im lặng. Đúng là không sai, "thu thuê nhà" quả là phù hợp với ông ấy.
TTL giải trí vốn là một công ty nhỏ, tọa lạc trong tòa nhà thuộc danh nghĩa bất động sản của Cao tổng. Nghe nói tiền lợi nhuận cả tháng của công ty thậm chí còn không bằng số tiền thuê nhà ông ấy thu được trong một ngày. Chẳng những thế, công ty còn phải phụ thêm ông ấy một khoản tiền riêng để duy trì hoạt động. Vì vậy, mỗi năm đều có tin đồn rằng Cao tổng định giải tán công ty.
Trước đây, Hề Gia Vận không mấy quan tâm đến chuyện này. Nhưng từ đầu năm nay, công ty đã bắt đầu cho thấy dấu hiệu không ổn: người dẫn chương trình rời đi, nhiều đại diện từ chức, các nghệ sĩ lần lượt tìm chỗ khác để đầu quân. Đến giờ, cảm giác nguy cơ thất nghiệp đã bắt đầu hiện hữu trong lòng cậu.
Khi vào văn phòng của Trâu Linh, Hề Gia Vận chào: "Chị Trâu."
"Ừ, ngồi đi."
Trâu Linh đang đóng quyển sách trước mặt lại. Hề Gia Vận liếc qua và nhận ra đó là (Nhân viên công vụ đề kho bách khoa toàn thư).
Cậu khựng lại. "Chị định thi công chức à?"
Trâu Linh bắt gặp ánh mắt của cậu, thở dài: "Mẹ chị ép."
"À…" Hề Gia Vận chẳng biết nói gì hơn.
Cậu bước vào trong, nhìn thấy Cao tổng đang ngồi trên sofa. Ông ấy tươi cười, vẫy tay chào cậu: "Gia Gia, tới đây, ngồi xuống."
Cậu ngồi xuống, đáp: "Chào Cao tổng."
Cao tổng xua tay, cười khà khà: "Sắp không gọi là Cao tổng được nữa rồi."
Hề Gia Vận lập tức cảnh giác. Cảnh báo trong lòng cậu vang lên liên hồi.
Quả nhiên, Trâu Linh lên tiếng: "Gia Gia, trước giờ chị sợ cậu áp lực nên không nói, nhưng “Phù Dung Diện” là cơ hội cuối cùng của cậu và cũng là cơ hội cuối cùng của công ty. Nếu không giành được vai diễn này, thì… công ty sẽ giải thể. Cao tổng quyết định đóng cửa rồi."
Lời nói của Trâu Linh khiến không gian như trùng xuống.