"Không đi." Nói xong Lục Dữu định cúp máy.
"Lục thiếu à, đừng cúp máy. Ngài không đến mọi người đều không vui. Hôm qua là chúng tôi không đúng, lẽ ra không nên mời rượu..."
Lục Dữu nhớ tới điều gì đó, nheo mắt lại, gọi tên đối phương: "Hoàng Kiệt."
Người ở đầu bên kia rõ ràng sửng sốt một chút, "Vâng, là tôi, sao vậy Lục thiếu?"
"Vẫn ở chỗ cũ, ASTA sao?"
"Vâng, vâng." Giọng điệu Hoàng Kiệt có chút hưng phấn, "Ngài sẽ tới sao?"
"Ừm."
Lục Dữu cúp điện thoại.
---
Hoàng Kiệt nghe tiếng cúp máy, màn hình điện thoại đen xì, nói: "Lục thiếu nói sẽ tới."
"Ừ."
Nói thật, bọn họ có chút chướng mắt Hoàng Kiệt.
Suy cho cùng, người này dung mạo bình thường, thân thể bị tửu sắc đào rỗng, tư thái hèn kém đáng khinh, ngay cả gia cảnh cũng không phải quá tốt. Chỉ là có một cái miệng khéo ăn khéo nói biết nịnh nọt đưa đẩy mà thôi. Ngày thường luôn đi theo làm việc cho Trình thiếu, là một con chó mặt xệ biết khi nào nên ỷ thế hϊếp người.
"Trình thiếu có nói là khi nào về không?"
Hoàng Kiệt ôm cô gái bên cạnh, sắc mặt cô gái tái nhợt rúc vào trong gã, "Nhanh thôi, muộn nhất là ngày mai."
"Tôi còn tưởng rằng Trình thiếu sẽ vội vã quay về ngay khi phát hiện ra Lục thiếu có bạn trai cơ đấy. Xem ra thực sự rất bận."
Hoàng Kiệt không trả lời. Gã thực sự không mong Trình thiếu quay lại.
Người xưa có câu lão hổ không có nhà, khỉ xưng bá. Nếu Trình thiếu không ở đây, gã chính là người có tiếng nói nhất. Những người khác đều phải nể mặt Trình thiếu mà nhìn sắc mặt gã. Gã muốn nói gì với Lục Dữu cũng không cần lo trước lo sau như trước đây.
Đáng tiếc kế hoạch bỏ thuốc tối qua không thành công, bằng không có thể kể công với Trình thiếu, kiếm chút lợi lộc.
Trình thiếu che chở người ta như tròng mắt của mình vậy, ai cũng không ngờ Lục thiếu chưa từng yêu đương lại đột nhiên có bạn trai.
Nếu biết trước, nếu biết trước thì cho dù Trình thiếu có nhìn chằm chằm gã cũng sẽ tìm cơ hội xuống tay thử một lần.
Nếu Lục Dữu biết gã đang nghĩ gì, có lẽ miếng trứng đã vào miệng cũng phải nhổ ra vì quá ghê tởm.
Hoàng Kiệt không có quyền lực gì trong gia đình, gã là một trong những con chó mặt xệ quây quanh Trình Tri Ý. Lục Dữu chưa bao giờ quan tâm gã quá nhiều. Lý do vừa rồi cậu gọi tên gã rất đơn giản—
Hoàng Kiệt, người đầu tiên chết vì cổ trùng của Giang Hạc Xuyên.
Đêm qua Lục Dữu mới nhận ra mình chỉ là bia đỡ đạn trong tiểu thuyết. Cậu không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều về những người xung quanh, vừa rồi nghe điện thoại mới chợt nhớ ra người này.
Trước mặt cậu, Hoàng Kiệt là một tên rất biết điều, biết tiến biết lùi, hiểu rõ nguyên tắc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Nhưng trong tiểu thuyết, gã ta hoàn toàn là một nhân vật phản diện, chính là cái loại có nhân cách thấp nhất ấy.
Bao dưỡng tình nhân nếu anh tình tôi nguyện thì thôi đi, nhưng mấu chốt là gã lại dùng vũ lực và thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc người ta, tối qua người bỏ thuốc Giang Hạc Xuyên chính là gã.
Trước đây Lục Dữu không biết nhưng bây giờ đã biết rồi. Nghĩ đến việc mình từng ở chung một không gian với loại người này khiến cậu buồn nôn.
Xe dừng trước cổng ASTA, tài xế nói với Lục Dữu rằng họ đã đến nơi.
Lục Dữu mặt không biểu cảm đi lên lầu, quản lý dẫn đường nhận thấy tâm tình cậu không tốt, chỉ đành im lặng suốt chặng đường, giúp mở cửa: "Chúc ngài chơi vui vẻ."
Khi cửa mở ra, mấy người đang đợi trong phòng cũng nhìn thấy Lục Dữu, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm nhưng rất nhanh đã bị giấu đi.
Nghe nói khi còn nhỏ thân thể Lục Dữu không tốt nên các trưởng bối trong nhà cực kỳ thương yêu. Cho dù có là sao trên trời cũng sẽ hái xuống cho cậu, bởi vậy mới hình thành tính cách ác liệt, xấu tính lại ăn nói không nể mặt ai như vậy.