Diệp Nhu như chợt nhớ ra điều gì, cô có chút sốt ruột hỏi, "Tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, đây có phải quán bar xx không?"
Người đàn ông nhướng mày, hắn hơi nghiêng người đi, ánh sáng thuận thế chiếu tới khiến cô gái nhỏ có thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
"Không phải, quán bar xx ở ngay bên cạnh, có lẽ là cô tìm sai chỗ rồi."
Hai quán bar chỉ khác nhau có một chữ, nhưng cách đọc lại na ná nhau, bảo sao Diệp Nhu lại nghe nhầm.
Biết mình nhận sai, cô gái nhỏ xấu hổ đỏ bừng mặt, cả người không được tự nhiên lắp ba lắp bắp nói.
"Cảm... cảm ơn... tiên sinh. Đúng là tôi nhận nhầm chỗ rồi. Tôi... tôi phải đi ra ngoài trước. Rất xin lỗi đã làm tốn thời gian của ngài."
Diệp Nhu vội vàng lùi lại, tay nhỏ cũng theo bản năng buông vạt áo bị cô nắm chặt ra. Áo sơ mi của hắn có chút nhăn nhúm, nhưng người đàn ông cũng không để ý mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gái nhỏ đi một đôi dép lê màu hồng nhạt, bên trên còn có nhân vật hoạt hình trông cực kỳ đáng yêu. Có lẽ là bởi vì cảm thấy xấu hổ mà những ngón chân trắng nõn nhỏ xinh của cô khẽ co lại, hình ảnh đó khiến đáy mắt người đàn ông nổi lên một vẻ u ám.
"Tôi là Hoắc Kiêu."
Hắn vừa nói vừa bước về phía trước một bước, cảm giác áp bách lại ập đến khiến Diệp Nhu có chút sợ hãi.
Nhưng cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Rõ ràng hắn là người tốt cơ mà.
Nghĩ vậy cô gái nhỏ lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở một nụ cười tươi rói rồi nói, "Em là Diệp Nhu."
Vừa mới nói xong, từ phía bên kia hành lang đột nhiên truyền đến một trận rêи ɾỉ. Bên đó không có ánh sáng khiến cho không gian có chút u ám, tiếng ngâm nga đứt quãng từng trận từng trận lọt vào trong tai.
Diệp Nhu có chút tò mò ngó đầu nhìn qua, trên mặt cô toàn là vẻ nghi hoặc khó hiểu. Bất kỳ ai nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia đều sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Hoắc Kiêu lại chỉ nhìn thấy trong mắt cô toàn một vẻ ngây thơ không hiểu sự đời.
Người đàn ông nhẹ nhàng nhếch môi, xem ra con mồi trước mắt còn non nớt hơn hắn nghĩ rất nhiều. Sự thuần khiết toát lên trên người cô chính là thứ khiến cho hắn say mê nhất. Cô gái nhỏ giống như một trang giấy trắng tinh khôi đang chờ hắn đến vẽ nên những nét mực đen u tối.
Diệp Nhu còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ở đằng kia thì đã bị Hoắc Kiêu dắt tay đi ra phía ngoài.
Dọc theo đường đi bọn họ phải vượt qua đám đông chen chúc toàn người là người. Nhưng lần này khác với khi Diệp Nhu đi đến, cô không cần phải cố gắng tránh né những thân thể đang uốn éo theo điệu nhạc nữa. Cơ thể nhỏ nhắn của cô đã bị người đàn ông cẩn thận bao vây lấy, xung quanh người cô chỉ còn lại cơ bắp rắn chắc và mùi hương nam tính của chính hắn.
Cho đến khi hai người đã đi ra trước cửa quán bar cô gái nhỏ vẫn chưa kịp hồi thần lại.