Đỗ Mặc thực sự không tìm ra được khuyết điểm nào trên gương mặt này, ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh, cao quý và tao nhã, hệt như nhân vật trong truyền thuyết.
Phùng Dị khoác trên người một chiếc áo choàng tắm đen, có lẽ do đã di chuyển qua lại, dây áo buộc không được chặt để lộ phần lớn ngực, thoáng thấy được những đường nét cơ bắp đẹp mắt bên trong. Hai bên đùi anh cũng gần như lộ ra hoàn toàn, Đỗ Mặc thậm chí còn thấy cả chiếc quần short mà Phùng Dị mặc bên trong.
Quả nhiên là hải vương thật phóng túng, không chịu gò bó. Dù có ở nhà nhưng trong nhà vẫn còn một Beta khác mà!
... Có lẽ trong mắt Phùng Hải Vương, cậu chỉ là công cụ mà thôi.
Đỗ Mặc siết chặt chiếc áo choàng rộng thùng thình trên người, tiến vài bước về phía trước, cẩn trọng chào hỏi: "Chào buổi sáng, ngài Phùng."
Phùng Dị liếc mắt nhìn cậu.
Bộ đồ trên người cậu trong mắt Phùng Dị dường như không tồn tại, Đỗ Mặc cảm giác mình bị anh nhìn thấu toàn bộ.
Cậu cố nén cảm giác muốn kéo chặt cổ áo thêm lần nữa, đứng yên tại chỗ, lưỡng lự không biết nên tiến hay lùi, làm tay sai pháo hôi thật không dễ dàng.
Phùng Dị: "Đi tắm đi."
Đỗ Mặc: "?"
Tai cậu có nghe nhầm không? Phùng Dị bảo cậu đi tắm, Phùng Dị định làm gì chứ?
Đỗ Mặc bủn rủn chân tay, đầu óc mờ mịt, chuyện này không giống những gì cậu nghĩ.
Phùng Dị nói bằng giọng đều đều: "Người cậu toàn mùi rượu, đợi tôi tắm cho à?"
Mùi rượu từ tối qua bị Đỗ Mặc bỏ qua giờ bỗng dâng lên, cậu chợt nhận ra trên người mình đúng là có mùi rất tệ, Alpha có khứu giác nhạy cảm, có lẽ Phùng Dị đã chịu đựng nãy giờ...
Thật xấu hổ, Đỗ Mặc đỏ mặt.
Phùng Dị bình tĩnh uống hết cà phê trong cốc: "Cửa thứ hai bên trái."
"Vâng, vâng, cảm ơn ngài Phùng." Đỗ Mặc vội vã chạy vào cửa thứ hai bên trái.
Khép cửa lại, Đỗ Mặc tựa lưng vào cánh cửa, cố gắng bình tĩnh lại.
Con người khi ở trong môi trường lạ thường có xu hướng quan sát xung quanh, lúc nãy trong phòng khách có Phùng Dị ngồi đó, cậu không dám nhìn ngang dọc, giờ vào phòng tắm Đỗ Mặc theo bản năng đưa mắt nhìn quanh.
Hơi nước bốc lên, trên tường phòng tắm có nước đọng, hơi nước trên gương chưa kịp tan hết, phản chiếu hình ảnh cậu trong gương với gương mặt của kẻ vừa tỉnh sau cơn say.
Đỗ Mặc: "..."
Tiếng nước rả rích vang lên, Phùng Dị bóp nhẹ sống mũi, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào một góc phòng, mùi hương vodka trong không khí dần trở nên nồng nặc, nóng bỏng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Dòng nước xối vào người, dù cậu đã rất cẩn thận nhưng vết thương vẫn dính nước khiến khuôn mặt Đỗ Mặc dần trở nên nhăn nhó vì đau đớn.
Đỗ Mặc nghiêng đầu nhìn vào vai mình, vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Đau quá!
Phùng Dị thật sự không phải là Alpha, nếu tối qua anh bỏ mình lại trường thì đâu có xảy ra nhiều chuyện thế này! Bây giờ thì hay rồi, cậu còn phải ra ngoài cúi đầu cảm ơn ngài Phùng vì đã cưu mang.
Lần tắm này kéo dài hơn thường lệ. Cậu phải gội đầu lại còn phải cẩn thận không để đυ.ng vào vết thương. Đỗ Mặc đã thử bỏ qua vết thương ở vai để cố chấp gội đầu nhưng tiếc là đau quá không chịu nổi, cậu không thể kiên trì được.
Tắm xong, nhìn chiếc áo ngủ vừa cởi ra, Đỗ Mặc đột nhiên nhận ra một vấn đề mà cậu đã bỏ quên từ lâu.
Quần áo đâu rồi?
Quần áo của cậu đâu?
Đỗ Mặc trợn tròn mắt.
Chắc chắn không có trong phòng khách, trong phòng ngủ cũng không có, giỏ đồ bẩn trong nhà tắm cũng không, trong sân cũng không thể có...
Mặc dù vấn đề này tạm thời chưa phải là cấp bách, vì dù gì vẫn còn một chiếc áo ngủ dài gần tới mắt cá chân để mặc. Áo ngủ có chất liệu như khăn lông, thấm nước, có thể dùng làm khăn tắm. Điều duy nhất cần cân nhắc thêm là nên ra ngoài với chiếc áo treo hờ hững kia hay mặc lại chiếc cần giặt tối hôm qua…
Đúng là khó xử.