Kỳ Diệu: "?"
Sương Lam giải thích: "Muội mới nhập môn nên không biết, nhiều năm trước Tông chủ đã hạ lệnh cấm, không cho bất kỳ đệ tử nào của Lăng Vân Tông nhắc đến tên Tông chủ đời trước. Nếu vi phạm sẽ bị trục xuất khỏi tông môn!"
Kỳ Diệu sững sờ.
Nghiêm trọng đến vậy sao?!
Tô Mính rốt cuộc hận nàng đến mức nào, đến cả tên cũng không cho người ta nhắc.
"May mà chúng ta sinh muộn." Sương Lam nói, "Nghe đồn giới Tu Tiên cách đây một trăm năm không được yên bình như bây giờ. Vị Tông chủ đời trước của chúng ta khắp nơi gϊếŧ người phóng hỏa, thậm chí còn cưỡng đoạt đàn ông, đến cả trẻ con năm tuổi cũng không tha!"
"Không thể nào." Kỳ Diệu buột miệng phản bác.
Nói nàng gϊếŧ người phóng hỏa thì nàng nhận, nói nàng cưỡng đoạt đàn ông thì nàng cũng nhận, nhưng trẻ con năm tuổi thì tuyệt đối không có!
Nàng vẫn có đạo đức của riêng mình!
Dù không nhiều.
Sương Lam nghiêng đầu khó hiểu: "Muội kích động gì thế?"
Kỳ Diệu bình tĩnh lại, đáp: "Ta chỉ không hiểu, nàng cướp trẻ con năm tuổi để làm gì."
"À, cái này à, ta nói nhầm." Sương Lam lộ vẻ bất mãn, "Nàng ta không cướp, mà là trực tiếp gϊếŧ luôn."
"Cả giới Tu Tiên đều biết, vào lễ Thượng Nguyên cách đây hơn một trăm năm, gia tộc họ Tô gần như bị nàng ta tàn sát toàn bộ, bao gồm cả cô bé năm tuổi của nhà họ. Toàn bộ gia tộc chỉ còn lại một người sống sót – chính là Tông chủ của chúng ta."
"Nàng ta giả vờ làm người tốt cứu hắn, nhận hắn làm đồ đệ, ngày ngày mang theo bên mình, nhưng thực chất là để chiếm đoạt kiếm cốt của hắn! Sau đó..."
Nói đến đây, Sương Lam đột nhiên ngừng lại, đẩy đẩy Kỳ Diệu, "Muội sao vậy? Sao mặt muội tái nhợt thế kia?"
Kỳ Diệu hồi thần, lắc đầu, xoa trán đang đau nhức, đột nhiên chẳng còn tâm trạng ăn dưa:
"Không sao, chỉ là hơi khó chịu, muốn về nghỉ ngơi."
Sương Lam bị giọng nói yếu ớt của nàng làm giật mình, cũng quên luôn cả việc tám chuyện, vội vàng nói: "Ta đưa muội đến tìm trưởng lão Vấn Dược xem sao."
"Không cần, muội tự đi được." Kỳ Diệu nói, "Đại sư tỷ cứ tiếp tục canh chừng, đến lúc có tình hình mới thì báo cho muội."
Sương Lam lo lắng dặn dò: "Muội nghỉ ngơi cho tốt, nếu vẫn thấy khó chịu thì ngày mai không cần đi học sớm."
Kỳ Diệu quay đi, phất tay: "Biết rồi."
Sương Lam đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt đầy lo lắng.
Tán lá cây hòe rậm rạp che khuất phần lớn ánh nắng. Nàng thiếu nữ bước ra khỏi bóng râm, bước chân chậm rãi, dải băng trắng trên tóc phản chiếu một tia sáng vàng nhạt dưới ánh mặt trời.