Sau Khi Nghỉ Việc, Ác Nữ Thành Bạch Nguyệt Quang Toàn Bộ Sách

Chương 12

Nói xong, nàng ngước đôi mắt ngấn lệ lên, vẻ mặt bất an lo lắng.

Đôi mắt này...

Tô Mính khựng lại, tay cầm kiếm bất giác siết chặt.

Trong khoảnh khắc ấy, hình bóng thiếu nữ trước mặt chồng lấp với một ký ức nào đó trong hắn.

Không hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy nữ đệ tử xa lạ này có chút gì đó không thể diễn tả...

Giống với nàng ấy.

Nhưng nàng ấy đã chết rồi.

Chết ngay trước mặt hắn.

Hồn phi phách tán, không để lại dù chỉ là một chút dấu vết.

Tô Mính nhắm chặt mắt, cố gắng kiềm nén.

"Đứng lên đi."

Kỳ Diệu đang len lén quan sát biểu cảm của hắn, nghe hắn nói vậy thì trong lòng khấp khởi mừng.

Nàng vội buông tay, tùy tiện dùng tay áo lau mặt, lảo đảo đứng lên.

"Đa tạ Tông chủ."

Tô Mính thu kiếm vào vỏ, hỏi: "Phạm lỗi gì?"

Kỳ Diệu uyển chuyển đáp: "À, chỉ là... lúc điều khiển phi kiếm, ta hơi bay nhanh chút."

Dường như không phải lỗi quá lớn.

Ngừng một lúc, Tô Mính tránh ánh mắt của nàng, lại hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Kỳ Diệu không biết nên khai tên nào, do dự một chút, vừa định nói đại thì phía sau đột nhiên có tiếng gọi:

"Kỳ sư muội?"

Nàng quay đầu nhìn theo tiếng gọi, thấy một nữ tử áo lam chạy đến, vừa nhìn thấy gương mặt nàng đã giật mình.

"Muội làm sao thế này?"

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, Kỳ Diệu nhận ra người này là Đại sư tỷ của Lăng Vân Tông, Sương Lam.

Nàng ấy là đệ tử dưới trướng Tử Tô trưởng lão, tính tình thẳng thắn, bình thường rất quan tâm đến các sư đệ sư muội dưới mình.

Đối xử với nguyên chủ cũng không tệ.

"Muội không sao," Kỳ Diệu khách khí chào hỏi, "Đại sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

Sương Lam trước tiên hành lễ với Tô Mính, sau đó quay lại đáp lời:

"Ta mới là người nên hỏi muội đó."

Kỳ Diệu: "Muội?"

Sương Lam giải thích:

"Không phải muội truyền âm nhờ người đến cứu sao? Ta vừa hay đến thành Lưu Hương tìm Tông chủ, định xong việc sẽ đến cứu muội, không ngờ muội còn đến trước ta."

Vừa nói, nàng ấy vừa nhìn vết độc trên mặt Kỳ Diệu, cau mày, "Đan độc? Sao lại ra nông nỗi này?"

Kỳ Diệu cười gượng, "Do muội vô ý uống nhầm thuốc thôi, mấy ngày nữa sẽ tan, không sao cả."

Sương Lam gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi:

"Vậy cái u lớn trên trán muội, cũng là do uống nhầm thuốc à?"

Kỳ Diệu âm thầm nhìn về phía Tô Mính.

Nhìn chằm chằm...

Khuôn mặt Tô Mính cứng lại trong chốc lát, gần như không thể nhận ra.

Hắn khẽ ho một tiếng, "Ngươi đến tìm ta có việc gì?"