Tôi Chắc Chắn Là Chân Ái Của Gin Đại Ca!

Chương 7: Rõ ràng là anh siêu yêu em!

Vodka: “...”

“Natsume Natsuki.”

Nghe thấy tên thật của mình bị gọi, sắc mặt tôi lập tức thay đổi, nụ cười trên môi cũng biến mất.

Người đang nói chỉ hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn một cái. Giọng điệu lạnh lùng vô cảm như thường ngày, thanh âm trầm thấp, mang theo mười phần ý cảnh cáo: "Còn gây thêm phiền phức nữa, tôi sẽ tự tay xử lý cô."

Ánh mắt tôi trở nên vi diệu, quay đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe.

Trước đây khi nghe mấy câu như vậy, tôi còn sợ hãi đến căng thẳng một lúc... Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể cố gắng nuốt ngược lại câu phản bác sắp bật ra khỏi miệng.

"Nói bậy! Rõ ràng là anh siêu yêu em!"

Đương nhiên, tôi sẽ không dại dột nói toạc ra. Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, không cần phải chọc ghẹo để tự tìm vui. Hơn nữa, trong xe còn có người ngoài, tôi cũng muốn giữ chút mặt mũi cho Gin lão đại.

Ai, trẻ ngoan hiểu chuyện như tôi thật sự hiếm có. Gin lão đại đúng là có phúc khí.

Nghĩ đến đây, tôi di chuyển vị trí, nghiêng người về phía trước, vòng tay qua ghế lái. Đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai người phía trước, giả bộ ôm hờ cổ anh ấy, kéo dài giọng: "Đúng vậy."

Sau đó, tôi vui vẻ tiếp tục đu bám, từ ôm hờ biến thành ôm thật, cằm còn tựa lên vai anh ấy.

Thanh niên tóc bạc khẽ nhíu mày, khuôn mặt lộ ra một chút không kiên nhẫn. Anh ấy duỗi tay ấn đầu tôi, đẩy nhẹ về phía sau một chút nhưng cũng không hề phàn nàn thêm gì về hành động của tôi.

Tôi lập tức quay đầu nhìn Vodka, ánh mắt và biểu cảm rõ ràng ngụ ý…

Nhìn đi! Tôi đã nói rồi! Anh còn dám không thừa nhận tôi là chân ái của anh ấy à?

Vodka liếc sang hai mắt, biểu cảm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt và tập trung vào lái xe. Nhưng nhìn bộ dạng của anh ta, rõ ràng là trong lòng cũng không tránh khỏi dao động.

Lúc Gin lão đại rời đi làm nhiệm vụ và để Vodka ở lại trông chừng tôi, Vodka cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Nếu thực sự là chân ái, vậy sao ngày thường anh ấy lại đối xử với cô kiểu đó chứ?"

"Tôi biết anh muốn nói gì." - Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Gin lão đại chẳng bao giờ có thái độ tốt với tôi, cũng không động tay động chân, nhìn kiểu gì cũng giống như bị ép buộc. Mỗi lần cứu tôi, trông anh ấy đều rất khó chịu, thậm chí còn có chút nghiến răng nghiến lợi nữa... Tôi đều hiểu cả."

"..." - Vodka ngẩn người một lúc rồi thành thật đáp: "Tôi không hiểu lắm."

Tôi không trả lời ngay mà thuần thục mở cốp xe, lấy ra hộp Pocky vị chocolate mà mình cất giấu. Sau đó mở cửa bước xuống xe, vì Gin lão đại không bao giờ cho phép tôi ăn trên chiếc xe yêu quý của anh ấy.

Vodka thấy vậy cũng vội vàng xuống xe, bởi vì anh ta nhận lệnh phải giám sát tôi.

“Bởi vì anh ấy còn đang kháng cự.” - Tôi ngậm cây pocky, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Bởi vì kiểu quan tâm này quá mức rõ ràng, mà điều đó lại không phù hợp với hình tượng sát thủ lạnh lùng mà Gin lão đại tự xây dựng, cho nên hành vi của anh ấy mới có vẻ ‘gượng gạo’ như vậy.”