Tiểu Sư Muội Pháo Hôi Treo Cả Tông Lên Đánh Khóc

Chương 18: Đến cái đánh rắm còn bay xa hơn!

Một người trùm mạng che mặt, người còn lại trông như a hoàn, mặt tô son trát phấn đến mức không nhìn ra mắt mũi ở đâu.

Không biết là do kiệu nhỏ hay vì nàng quá hồi hộp, nhưng Lăng Miểu cảm thấy hai người kia sao mà cao thế.

Nhưng bây giờ không phải lúc ngẩn người, nàng không có thời gian nghĩ nhiều.

Nàng bước tới, mỗi tay nắm lấy tay của một người, tay còn lại lập tức xé nát tấm phù dịch chuyển sơ cấp đã chuẩn bị từ trước.

Mang theo hai người cùng dịch chuyển, hiệu quả chắc chắn sẽ giảm mạnh, nhưng nàng cũng không thể bỏ mặc người ta rồi tự mình chạy thoát. Đành đánh cược một lần vậy.

Khoảnh khắc tấm phù bị xé nát, Lăng Miểu cảm thấy cả người lơ lửng, trước mắt lướt qua ảo ảnh, bên tai vù vù tiếng gió lướt qua.

Quả thật nàng đã dịch chuyển… nhưng phạm vi đúng là nhỏ đi rất nhiều.

Lăng Miểu kéo hai người từ trong kiệu hoa… dịch chuyển ra bên ngoài kiệu hoa, tầm nửa mét là cùng.

Lăng Miểu: …Má nó!

Đến cái đánh rắm còn bay xa hơn!

“Ha ha.” A hoàn trang điểm đậm cười khúc khích một tiếng.

“Ngốc thật, quanh phủ này có kết giới, với tấm phù sơ cấp đó mà cũng đòi chạy?”

Lăng Miểu xì hơi, quay đầu nhìn a hoàn kia.

Hai người kia lúc này đều đã đứng dậy, hiển nhiên là nãy giờ vẫn tỉnh. Có vẻ cũng không phải không biết tình huống hiện tại là gì.

“Vậy bây giờ làm sao?”

“Còn làm gì được nữa?” A hoàn từ thắt lưng rút ra một cây quạt rắc đầy bột vàng, phe phẩy nhàn nhã: “Tất nhiên là cử hành hôn lễ long trọng rồi.”

Cây quạt đó sáng chói đến mức Lăng Miểu thấy mắt mình suýt nữa bị chói mù. Bột vàng thì thôi đi, đằng này cả nan quạt còn như làm bằng vàng thật!

Ghen tị muốn xỉu mà nàng không dám nói ra!

Dù sao cũng sắp chết rồi, thỏa mãn chút tò mò chắc cũng không quá đáng.

Nàng đánh giá khuôn mặt trắng bệch trát đầy phấn, phấn mắt bảy sắc cầu vồng, lớp trang điểm dày như quỷ, cộng thêm cái nốt ruồi son to tướng với sợi lông xoăn tít trên đó…

Cuối cùng đành cạn lời.

“A di… a di ơi, ta sờ thử cây quạt của a di được không?”

Khóe mắt Huyền Tứ giật nhẹ, hạ giọng đáp: “Gọi là tỷ tỷ.”

Lăng Miểu nuốt nước bọt, ngoan ngoãn sửa lời: “A di, ta sờ thử tỷ tỷ được không?”

Đúng là… phiêu bạt giang hồ, đôi khi thật sự rất cô đơn.

Không ngờ lại gặp phải một kẻ biếи ŧɦái.

Nàng cũng từng nghe nói có nhiều kiếm tu xem kiếm như vợ, nhưng loại lấy quạt làm tỷ tỷ thế này thì đúng là lần đầu gặp.

“…”