Vốn Dĩ?

Chương 1 - phần 2: "Cô là ###"

Phần 2: Cô là ###.

"Cô là ###. Tên cô là ###."

Dạ Phách lầm bầm. Hắn nói đó là tên của tôi.

"Nhưng mà cái đó phát âm thế nào?"

Tôi buột miệng hỏi hắn, nhìn hắn với tâm trạng mong muốn biết được ý nghĩa và cách phát âm đúng của "thứ" được gọi là tên của tôi.

Ngồi trong hang động tối lập lòe ánh lửa, bên ngoài trời đã ngớt mưa đi không ít. Chúng tôi sau khi bị làn sóng khí tức của hai vị cường giả đánh bay nghìn dặm khỏi vách đá thì tìm được hang động này. Mới đầu vào, bên trong đã có đầy đủ các dụng cụ cần thiết để nhóm lửa cùng với các đồ dùng cho việc nấu ăn. Còn có chiếc giường đơn được làm bằng rơm rạ và cành cây.

Dạ Phách nói: "Nơi này từng có người ở. Có lẽ người đó mới rời khỏi đây không lâu."

Nhưng theo tôi thấy, người đó còn chưa rời khỏi hang động này.

Tôi nhắc nhở hắn: "Chúng ta có lẽ nên chờ người đó về..."

Anh ta không trả lời, chỉ lẳng lặng lựa những cành cây khô để đốt lên. Hơi nóng từ lửa làm quần áo tôi ấm hơn một chút nhưng vẫn còn lạnh do quần áo bị ướt dính chặt vào người.

"Lâu ngày không gặp, cô trông thật khổ sở... Thậm chí còn không có ý chí sống tiếp. Rốt cuộc, những năm qua cô đã sống thế nào vậy?"

Sau vài tiếng từ bên ngoài trở về với những con thỏ rừng, lợn rừng trên tay đã qua chế biến. Mùi thơm nức mũi phảng phất cùng với hương vị đậm đà, Dạ Phách lên tiếng hỏi tôi. Anh ta chăm chú nướng thịt, nhưng không quên liếc mắt nhìn tôi vài cái.

Tôi nhìn đống lửa kêu "lách tách" và chỉ trả lời: "Tôi không biết."

Dạ Phách dường như đã quá quen thuộc với tôi, anh ta không để ý nhiều. Lại nói:

"Nếu muốn chết, cô nên đi tìm đến "Ngạn"... "

"Ngạn lại là ai nữa?" Tôi ngước lên nhìn Dạ Phách, hắn cũng đang nhìn tôi.

Lúc này tôi mới để ý, rằng khuôn mặt của hắn rất đẹp. Giống như được thần tạo ra, một thứ linh thiêng khó chạm tới.

Còn khuôn mặt của tôi thì sao? Tôi lại tự hỏi bản thân.

Giống với việc tôi không thể nhớ đến tên của tôi, hay là không thể đọc được tên của chính mình. Khuôn mặt của tôi cũng thế, tôi không thể biết được khuôn mặt của tôi trông như thế nào.

"Ngạn là, một trong chúng ta." Dạ Phách trả lời. Hắn cau mày nhẹ, nhìn thoáng qua thì rất khó thấy. Một phần cũng là vì hướng mà hắn ngồi, không đối diện với tôi, phần còn lại có lẽ là do ánh lửa.

Khoảng thời gian như dừng lại, sự im lặng bao trùm chúng tôi. "Ngạn"... Tôi cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lại không thể nào miêu tả ra được cảm giác của tôi lúc này. Linh hồn tôi có lẽ đã khắc sâu cái tên này, sâu đến mức, tôi phát hiện ra tầm nhìn của mình đang dần nhòe đi.

"Cô có phải vẫn còn nhớ đến tên đó không?"

Ánh mắt buồn bực, giọng nói chán nản của Dạ Phách vang lên, tôi vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu. Mắt tôi không ngừng chảy nước mắt, dù lau thế nào cũng không thể dừng lại.

"Tôi... Tôi không nhớ, cảm giác rất lạ, tôi không nhớ người đó là ai. Tại sao vậy?"

Giọng tôi run run, cố gắng để nói ra lời, đã quá lâu rồi tôi không nói chuyện. Cũng đã quá lâu rồi tôi không khóc. Thật sự đã quá lâu rồi.

"###, đừng khóc." Dạ Phách đưa tay ra gạt mái tóc đang xõa xuống của tôi ra sau tai, tay còn lại của anh ta thì dùng tay áo giúp tôi lau đi nước mắt.

Qua vài phút ổn định trạng thái hoàn toàn, Dạ Phách mới đưa xiên thịt thỏ rừng nướng cho tôi, hắn nói: "Ăn đi."

Tôi nhận lấy, mùi thơm từ thịt đã được ướp và chế biến kĩ càng, bụng tôi từ lâu chưa được ăn đã réo lên liên hồi. Cắn một miếng thịt nóng hổi, sự nhạt nhẽo của thịt tan ra trong khoang miệng khô khốc. Dai và cứng, khiến tôi không thể ăn được bình thường, nuốt xuống cổ họng thì lại phải cần đến nước và sự giúp đỡ.

"Nghẹn, nghẹn!" Tôi cố gắng nói, đập tay liên tục xuống đất.

Dạ Phách hoảng hốt, hắn vỗ vỗ lưng tôi thật mạnh rồi lại đưa bát nước cho tôi uống. Sau khi cơn nghẹn đã hết, miếng thịt đã nằm trong bụng. Tôi cảm thấy thật hài hước, không thể nghĩ rằng, tôi cũng có thể gặp phải tình huống này.

Cắn thêm miếng thịt nữa, lần này nó mặn đến mức chỉ muốn nhổ đi, nhưng tôi không làm thế. Cơn đói vẫn chưa thuyên giảm. Tôi ngấu nghiến ăn, ăn cho đến khi không thể nhai được nữa.

Có lẽ, đây là lí do vì sao con người cần có một người bạn đồng hành. Tôi nhếch môi cười, liếc mắt nhìn Dạ Phách, người cũng đang vật lộn với thịt mà hắn nướng.

"Ngươi là ai!?"

Có tiếng hét lên ngoài cửa hang động, tên đó bước vào với tay nải nặng trịch treo một bên vai, một bên hông của hắn dắt thanh kiếm - một thanh kiếm không có vỏ ngoài, lưỡi kiếm màu đỏ như máu. Nó như phát sáng trong bóng đêm, khiến cho màu đỏ máu đó lộ ra vẻ khát máu điên cuồng.

Dạ Phách ngừng lại động tác cắn miếng thịt thỏ nướng cuối cùng, hắn ngước lên nhìn gã nam nhân lạ mặt. Hắn cười một tiếng, đưa tay lên chào đối phương:

"Chào buổi tối."

Gã nam nhân kia không lên tiếng, chỉ nhìn Dạ Phách mà đánh giá lên xuống. Có lẽ gã cảm thấy Dạ Phách không có thực lực, nhìn qua thì lại giống như một thằng công tử bột của gia tộc nào đó đi lạc vào đây.

Nhưng nơi khu rừng im lìm đầy rẫy yêu ma, quỷ quái này không dành cho một kẻ phàm nhân.

"Ngươi là người của môn phái nào, hay chỉ là tán tu?"

Gã dò hỏi Dạ Phách, nhưng không quên nhìn quanh khắp hang động như thể tìm kiếm thứ gì đó.

Gã nghĩ thầm: "Kì quái, rõ ràng hắn nói chuyện với ai đó..."

Gã không nhìn thấy tôi, cũng chẳng biết tôi đang đứng trước mặt gã. Còn tôi, có thể nhìn thấy gã nhưng lại không thể chạm được vào dù chỉ một sợi tóc.

Tôi đi xung quanh gã, vừa đánh giá: " Hắn có vẻ là chủ nhân của hang động này, chiếc tay nải trên vai hắn có máu đã khô. Còn cây kiếm này nó rất kì lạ..."

Vừa nhìn mặt hắn: "Ngũ quan của hắn thật kì lạ, tại sao trông nó rất mờ nhạt nhưng lại có gì đó trông rất bắt mắt?"

Sau đó tôi quay lại nhìn Dạ Phách, người đang ngồi trên nền đất bên cạnh khóm lửa. Trên tay anh ta vẫn còn cầm cây xiên thịt thỏ nướng mà anh ta vừa mới nướng. Ánh mắt anh ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng sau đó lại rời đi.

Dạ Phách: "Ta không nghĩ là hang động này có chủ. Tự giới thiệu một chút, ta là Trương Nguyên Hồng, một tán tu."

Gã kia sau khi nghe Dạ Phách tiết lộ, chỉ gật đầu một cái rồi nói: " Minh Nguyệt."

Rồi sau đó gã tiến đến chỗ tôi đã ngồi trước đây và ngồi xuống, cầm lấy nhánh cây xiên thịt lợn rừng gần gã nhất đang được cắm xuống bên cạnh khóm lửa.

Gã cầm lên "ngắm nghía" một lúc rồi đánh mắt về phía Dạ Phách, hỏi: "Ăn được?"

Dạ Phách gật đầu: "Mời."

Còn tôi, một người gần như vô hình, ngơ ngác nhìn hai người xa lạ bên cạnh khóm lửa tương tác qua lại với nhau. Tôi không tiếng động tiến đến một góc sạch sẽ ngồi xuống, tựa lưng vào nền đá lạnh lẽo và gồ ghề, tôi nhắm mắt lại. Nghĩ đến việc ngày hôm nay xảy ra nhanh chóng đến thế nào, rồi lại suy nghĩ đến mục đích của bản thân là gì.

Tôi cứ như vậy nhắm mắt và suy nghĩ, thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng chim chóc nhảy múa và hót trên những cành cây bên ngoài hang động.

Tôi tỉnh dậy với những tiếng sột soạt kì lạ vang lên bên tai, mơ màng mở mắt thì thứ đầu tiên đập vào mắt tôi lại là chiếc mặt nạ màu trắng ngà có viền vàng quanh mắt đang được tháo xuống. Tiếp theo đó là một khuôn mặt lạ hoắc xuất hiện, trên trán của người đó có hình thập bị khắc lên. Đôi mắt ánh lên vẻ sắc lẹm, biểu cảm "một màu" cứng ngắc, mái tóc đen được thả thõng xuống, chiều dài khó kể.

"Đẹp quá!" Tôi thốt lên một tiếng.

"Cái gì "đẹp quá" ?"

Giọng nói trầm mang theo sự ngái ngủ từ đâu vang lên, làm cho "người đẹp vô cảm" giống như "sợ hãi" mà nhanh tay chộp lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt. Sự biến hóa ảo diệu làm tôi thẫn thờ mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt của "người đẹp vô cảm" biến thành gã đàn ông có nhan sắc mờ nhạt xấu xí của ngày hôm qua.