Phu Nhân Cùng Tiểu Thiếp Của Lão Gia Chạy

Chương 2.1

EDITOR: Hạ

Trần An Chi cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, giống như có hai cây búa nhỏ đang thi nhau đập liên hồi trong đầu hắn . Hắn nhíu mày, lắc lắc đầu.

“Gia, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!” Gã sai vặt Vọng Giang lo lắng nói.

“Tối hôm qua sao ta lại ngủ ở đây?” Trần An Chi vừa mở miệng, ngạc nhiên với giọng nói khàn khàn của mình.

Trong lòng Vọng Giang kêu khổ, thì ra ngài còn biết tối qua không nên ngủ ở đây. Nhưng lời này hắn đâu dám nói? Hắn tránh không trả lời, thay vào đó nói: "Gia, Vương Phi dặn ngài tỉnh dậy lập tức qua đó một chuyến."

Trần An Chi chống tay lên giường ngồi dậy, Vọng Giang vội vàng tới đỡ. Trần An Chi bước ra gian ngoài, mỗi bước đi, trong đầu hiện lên cảnh tượng hỗn loạn tối qua. Hắn đến phòng ngoài, nhận khăn lau mặt từ tay nha hoàn đưa. Khăn bông thấm nước đắp lên mặt, khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Trần An Chi sững sờ, khăn ướt rơi xuống đất.

Nha hoàn kia nhặt khăn lên, không thể đưa lại, liền vắt khăn mới đưa qua. Nha hoàn giữ khăn một lúc lâu, thấy Trần An Chi vẫn ngẩn ngơ, không khỏi lên tiếng: "Gia?"

Trần An Chi nhận khăn ướt, từ từ lau mặt. Cảnh tượng hỗn loạn tối qua lần lượt hiện ra trong đầu. Trần An Chi cau mày: " Giờ nào rồi?"

“Cuối giờ Tỵ." Vọng Giang nói.

Lòng Trần An Chi bộn bề, vội vàng rửa mặt thay quần áo, lập tức đi đến chỗ Tấn Nam Vương. Vừa vào sân, Cốc ma ma bên cạnh Vương Phi khẽ nhắc nhở: "Vương Phi đang giận, ngài đừng cãi lại bà ấy."

Trần An Chi gật đầu qua loa, tiếp tục đi vào. Hắn bước qua ngưỡng cửa, một tiếng "Mẫu thân" chưa kịp thốt ra, một chén trà nhỏ đã vỡ dưới chân hắn.

Trần Lăng Yên hoảng sợ, khẽ “a” ra tiếng.

Phương Thanh Di nhẹ nhàng khuyên: "Dì đừng giận, cẩn thận sức khỏe."

Trần An Chi nhận lỗi rất nhanh, cúi người nói: "Là con hồ đồ, khiến mẫu thân phiền lòng."

“Phiền lòng?" Vương Phi tức giận chỉ biết lắc đầu " con cho rằng đây là việc nhỏ! Con nghĩ làm vậy sẽ khiến nàng ta mất mặt, thực ra người khắp kinh thành đang cười nhạo con, cười nhạo cả phủ Tấn Nam Vương của chúng ta đấy! Con không phải không biết vì sao lại có hôn sự này! Hiện giờ, Hoàng Đế Gia Gia của con mong muốn ổn định các nước chư hầu nhất, con lại gây rối! Nếu con hiểu được điều này, cũng không đến nỗi hồ đồ làm ra chuyện như thế. Suốt ngày chơi bời không có chí tiến thủ!"

Câu cuối, bà ấy nghiến răng từng từ từng chữ.

Trần An Chi cau mày, rõ ràng không thích bị mẫu thân phê bình không chí tiến thủ.

Vương Phi sao không thấy được tâm tư của hắn? Tức giận đến mức bệnh đau đầu cũ phát tác, bà ấy thất vọng lắc đầu: "Vì sự hồ đồ của con, phụ thân con đã phải vào cung từ sớm. Con thì tốt rồi, ngủ đến giờ này, hôm nay lại để tân nương tự mình đến thỉnh an kính trà."

Trong phòng không chỉ có mẹ con hai người, Trần An Chi bị mắng đến không còn mặt mũi. Nhưng hắn tự biết mình có lỗi, không cãi lại, chỉ dịu giọng nhận lỗi: "Con thực sự biết sai rồi."

Trần Lăng Yên kéo tay áo mẫu thân cầu tình : " Ca Ca đã biết sai rồi, mẫu thân tạm tha cho huynh ấy lần này đi."

Phương Thanh Di dịu dàng đưa trà nhuận họng.

Vương Phi bớt giận, nhìn Trần An Chi nghiêm giọng nói: " An Chi, tình hình hiện giờ không yên ổn. Đừng phá hỏng chuyện bo bo giữ mình của phụ thân con. Con phải biết, sống trong nhà đế vương, một bước sai là thua cả bàn, thậm chí là diệt cả nhà!"

Trần An Chi trịnh trọng quỳ xuống, nghiêm túc nói: "Ngàn sai vạn sai đều là do hôm qua con hồ đồ, lát nữa con sẽ vào cung tự mình chịu tội với Hoàng Đế Gia Gia. Đều là tại say rượu, sau này con tuyệt đối không uống nhiều như vậy nữa."

Lâu sau, Vương Phi thở dài một tiếng.

Dù sao cũng là cốt nhục của mình.

Trần Lăng Yên cười đưa mắt ra hiệu cho ca ca, Trần An Chi do dự một chút, mới đứng lên.

Vương Phi lại lên tiếng: "Hôm qua con gọi hai ả kỹ nữ vào phủ, định xử lý thế nào?"

Trần An Chi lập tức giải thích: “Các nàng là thanh quan, không phải kỹ nữ”

“Ta hỏi con định xử lý thế nào!" Vương Phi đập mạnh vào bàn, làm tách trà bên trên va chạm kêu vang.

Trần An Chi cân nhắc câu từ mới nói : “Thϊếp thất đương nhiên do chủ mẫu quyết định. Nếu nàng ta đồng ý thì giữ lại còn không muốn thì đưa ra khỏi phủ."

Mặt Vương Phi không có vẻ gì, Trần An Chi dò xét nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, không biết mẫu thân có đồng ý với lời hắn không, trong lòng lo lắng.

Lại im lặng một lúc lâu.

Cốc ma ma đi từ bên ngoài vào, đã đến giờ cơm trưa, hỏi ý có cần bày cơm, cũng hỏi Thế Tử có ở lại ăn cùng không.

Vương phi ra lệnh cho Trần An Chi: “ con đến Đàm Hương Ánh Nguyệt ăn cơm trưa.”

Trần An Chi vội nói: “ con cũng định qua đó”

Đàm Hương Ánh Nguyệt là viện của Vưu Ngọc Cơ.

Trần An Chi ngập ngừng nói: “ vậy …… con đi trước.”

Vương Phi lại thở dài khiến Trần An Chi không dám quay người rời đi.

“An lang, ta là mẫu thân con, dù có tức giận mà dạy bảo con cũng vẫn sẽ thiên vị con. Nhưng nếu Vưu Thị là nữ nhi của ta, với chuyện mà con đã làm, ta chắc chắn sẽ phanh thây xé xác con thành ngàn mảnh!" Bởi vì bà cũng có nữ nhi, chỉ cần nghĩ đến việc nếu điều này xảy ra với Trần Lăng Yên, Tấn Nam Vương Phi thực sự không thể chịu nổi, "Nếu không phải triều đình thay đổi quy định tang chế, nàng ấy vẫn còn đang chịu tang cho phụ thân. Nước mất nhà tan, phụ thân mất, mẫu thân bị bệnh, con là nam nhi thân cao bảy thước lại đi bắt nạt một cô nương cô độc không nơi nương tựa? Nàng ấy là thê tử sẽ cùng con nắm tay đi đến cuối đời! May mà Vưu thị tấm lòng rộng rãi, nếu nàng ấy nghĩ không thông mà tự kết thúc bằng một dải lụa trắng hay một chén rượu độc, con chính là kẻ gϊếŧ người!"

Trần An Chi nghe mà mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ lên. Hắn một lần nữa chân thành nói: "Con biết mình sai rồi, từ nay tuyệt đối không uống rượu nữa, sẽ không phạm sai lầm như vậy. Từ nay con sẽ đối xử tốt với nàng ấy, bù đắp cho nàng ấy!

Đau đầu không chịu nổi, Vương Phi không muốn nói thêm, mệt mỏi phất tay. Trần An Chi đành lau nước mắt lui ra.

Phương Thanh Di nhìn theo bóng lưng của Trần An Chi , trước mắt hiện lên hình ảnh hắn vì một nữ nhân khác mà đỏ mắt. Cô ta đặt tay lên bụng mình, cúi đầu buồn bã, từ từ cắn môi.

Trần An Chi đến Đàm Hương Ánh Nguyệt, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của đám hạ nhân trong viện. Hắn cố gắng bỏ qua, rảo bước vào phòng.

Vưu Ngọc Cơ vừa buộc tóc vừa tiến lên đón, rõ ràng vừa nằm nghỉ.

Trần An Chi ngượng ngùng mở lời: "Đang nghỉ à? Làm phiền nàng rồi."

"Ta vừa tựa vào trường kỷ nghỉ ngơi một lát."

Trần An Chi gật đầu lấy lệ, có phần không dám đối diện với Vưu Ngọc Cơ. Hắn nhìn về phía trường kỷ dưới cửa sổ mà Vưu Ngọc Cơ nhắc tới, thấy một cuốn sách để một bên, bên cạnh là một tấm chăn mỏng. Trong đầu Trần An Chi hiện lên hình ảnh mỹ nhân nghiêng mình dựa vào trường kỷ lười biếng đọc sách.