Thiên Kim Thật Dựa Vào Livestream Đoán Mệnh Mà Nổi Tiếng Ngang

Chương 27: Xem phong thủy cho nhà họ Tống

Nhậm Phi trực tiếp trả lời: “Ôi, đàn ông quả nhiên là đều giống nhau!”

Diệp Kỳ Thụy luôn nghe cuộc đối thoại của họ, lập tức không nhịn được: “Nhậm Phi, cậu đừng nói lung tung, tôi không giống họ!”

Nhâm Phi trào phúng nói: “Không giống chỗ nào? Đừng giải thích, giải thích chính là che dấu!”

Diệp Kỳ Thụy: “Vớ vẩn! Mặc dù bình thường ông đây cũng trái ôm phải ấp ở bên ngoài, nhưng ông đây chưa bao giờ làm thật với bọn họ!”

Nhậm Phi không tin, trực tiếp cười ha hả.

Hàn Dụ vỗ vỗ Diệp Kỳ Thụy ở trong group: “Tôi nghe nói hình như gần đây ngày nào cậu cũng đi theo Khương Chi làm chó xù lông? Có phải đầu óc hỏng rồi không?”

Diệp Kỳ Thụy lập tức mắng lại: “Cậu mới là đầu óc có hỏng đó! Trong đầu cậu không phải bã đậu thì là nước!”

Nhậm Phi lập tức đã trở thành đồng minh với Hàn Dụ: “Diệp Tam thiếu, Hàn Dụ nói cũng không sai, không phải khoảng thời gian này cậu đang làm có liếʍ của Khương Chi sao? Đúng là không biết cô ta đã cho cậu uống thuốc mê gì, lại khiến cho cậu mê mẩn như thế…”

Hàn Dụ nhất thời đắc ý: “Đúng vậy, cậu xem, tất cả mọi người đều nói như thế? Cũng không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy!”

Đột nhiên, một người không ngờ tới lại xuất hiện.

Tống Dư Tuyết: “Dừng lại đi, đừng bàn tán sau lưng người ta nữa.”

Nhâm Phi giật mình: “Tiểu Tuyết, cô tới rồi sao? Không phải, bọn tôi chỉ nói về Khương Chi mà thôi, làm sao thế…”

Không phải lúc trước cô ta đều cà khịa chung với bọn họ sao?

Lại thấy Tống Dư Tuyết nhanh chóng trả lời lại: “Tôi chỉ không quen nhìn các anh như thế.”

Nhâm Phi thỏa hiệp: “Được được được, không nói là được rồi. Tiểu Tuyết, bây giờ cô đang ở đâu? Hay là chúng ta đi uống trà chiều, làm mặt gì đó đi?”

“Thôi, tôi còn có việc.”

Trả lời xong câu cuối cùng, Tống Dư Tuyết để điện thoại xuống, nhìn về phía người đối diện.

Chuyện khiến người ta bất ngờ chính là, người ngồi đối diện cô ta không phải ai khác, chính là Khương Chi.

“.... Chuyện lần trước, cám ơn cô.”

Cho tới bây giờ cô ta chưa từng nói chuyện với Khương Chi với vẻ mặt ôn hòa như vậy, nhất thời còn có chút không thích ứng được.

Cho dù là thế, cô ta vẫn phải nói.

“Ngay từ giây phút cô nói sự thật với tôi, tôi đã biết... cô không phải là loại người mà bọn tôi nghĩ.”

Cũng là hai ngày này cô ta mới ý thức được, hiểu rõ một người không nên từ miệng người khác nói ra, mà là nên dựa vào những gì bản thân tiếp xúc.

Hiểu lầm của bọn họ với Khương Chi… lớn quá rồi.

“Loại người nào?” Khương Chi nhìn cốc cà phê nóng hổi trước mặt, khóe miệng cong lên.

“Cô là người tốt.” Tống Dư Tuyết dừng lại một chút, nói.

“Ta không phải.” Lại nghe thấy cô trực tiếp phủ nhận: “Tôi chỉ là thấy cô đáng thương mà thôi.”

Tống Dư Tuyết sửng sốt, sau đó bật cười.

“Tôi còn tưởng rằng, là bởi vì chúng ta đều là phụ nữ, cho nên cô mới giúp tôi…”

Khương Chi cầm lấy cà phê uống một ngụm, hơi đắng, vì thế mím môi, đặt xuống.

“Không cần nghĩ tôi cao thượng như vậy. Nói đi, hôm nay cô tìm tôi là có chuyện gì?”

“... Không phải cô biết đoán mệnh sao, tôi muốn cô giúp tôi tính xem kết quả cuối cùng của Kỷ Mẫn và tiểu tam kia.”

Khương Chi lộ ra biểu cảm “Quả nhiên là như thế”.

“Được, thế nhưng, một lần tôi tính là ba trăm tệ.”

“Ba trăm? Rẻ như vậy sao? Có phải là hơi ít rồi không?”

“Quan trọng không phải tiền nhiều tiền ít, mà là người đoán mệnh tiết lộ thiên cơ, nhất định phải dùng tiền tài để kết toán nhân quả.” Cô nghiêm túc hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi dựa vào đoán mệnh để kiếm tiền sao?”

Đương nhiên là không.

Tống Dư Tuyết vội vàng quét tiền cho cô, sau đó sắc mặt chờ mong mà nhìn cô.

Chỉ nghe thấy cô chậm rãi nói: “Cuối cùng bọn họ sẽ không kết hôn, con của người phụ nữ kia, cũng sẽ không xuất hiện trên đời này.”

“Cô nói là... cô ta sẽ sinh non?” Tống Dư Tuyết ngây ngẩn cả người.

“Ừ.”

“Được...” Cô ta thở dài, trong đó bao hàm vô số ý vị, có cảm khái, có vui vẻ, cũng có thoải mái buông xuống tất cả.

Nhìn người đối diện, đột nhiên nhếch miệng.

“Khi còn bé Kỷ Mẫn thường nói với tôi, anh ta sẽ đối tốt với tôi cả đời, cả đời chỉ yêu một mình tôi.”

“Từ nhỏ đã nghe những lời này của anh ta mà lớn lên ta, hoàn toàn tin là thật, cũng cho rằng cho dù phần tình cảm này qua bao lâu cũng sẽ không biến chất. Dù sao bọn tôi cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn thích lẫn nhau, làm sao có thể không chịu nổi những khảo nghiệm kia chứ?”

“Nhưng tôi không nghĩ tới, lòng người cuối cùng sẽ thay đổi, lời nói thật cũng sẽ biến thành lời nói dối, chỉ là... tôi vẫn luôn sống trong ảo giác lừa mình dối người mà thôi.”

Phản ứng của Khương Chi đối với chuyện này vẫn là bình thản như trước: “Tôi không hiểu lắm.”

“Hả? Tại sao?” Tống Dư Tuyết nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên có chút tò mò: “Khương Chi, chẳng lẽ cô chưa từng thích người nào sao?”

Cô lắc đầu: “Chưa.”

Trong mắt cô cũng chỉ có tu luyện và phi thăng, lấy đâu ra người mình thích? Chút thân cận duy nhất cũng chỉ có sư phụ và con mèo cô nuôi kia.

Tống Dư Tuyết tiếp tục hỏi: “Vậy Diệp Kỳ Thụy thì sao? Không phải gần đây hai người thường ở cùng nhau sao?”

Ánh mắt Khương Chi nhìn cô ta như nhìn người bị thiểu năng: “Anh ta? Cùng lắm chỉ là một tiểu đệ mà thôi.”

“À... Như vậy sao.” Cô ta ngượng ngùng cười, “Vậy là do tôi hiểu lầm rồi, còn tưởng rằng...”

Còn tưởng rằng hai người bọn họ có tình huống, quả nhiên là suy nghĩ nhiều rồi.

Xem ra những chuyện mà mọi người thảo luận ở trong group cũng chỉ là bịa đặt mà thôi.

“Thật ra hôm nay tôi tới tìm cô, còn có một chuyện...” Cô ta nói.

“Là chuyện của gia đình tôi. Không gạt cô, nửa năm gần đây, gia đình tôi liên tục xảy ra chuyện. Bây giờ bao gồm cả chuyện của tôi và Kỷ Mẫn, dường như mỗi một người trong gia đình tôi đều gặp phải phiền phức.”

“Ba tôi gặp nhiều chuyện khó khăn trong làm ăn, bên phía nhà mẹ tôi cũng luôn xảy ra chuyện... Trước đó chúng tôi cũng không nghĩ nhiều, bây giờ bỗng nhiên tôi cảm thấy, liệu có phải là vì nguyên nhân huyền học hay không?”

Nói xong, cô ta hơi thấp thỏm mà nói ra thỉnh cầu của mình.

“Cho nên Khương Chi, tôi muốn mời cô đến nhà tôi giúp xem thử phong thủy.”

“Cũng không phải không được.” Khương Chi đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ cần có tiền, tất cả đều dễ nói.”

Tống Dư Tuyết vội vàng tỏ vẻ: “Không thành vấn đề! Vậy khi nào cô rảnh?”

“Bây giờ có thể đi luôn.” Cô trực tiếp đứng dậy, “Đi thôi.”

“À... được, vậy để tôi gọi điện thoại cho ba mẹ!” Vội vàng đuổi theo phía sau cô, đồng thời thông báo cho người nhà.

……

Lúc Khương Chi tới cửa, vẻ mặt Tống lão gia và Tống phu nhân đều không được tự nhiên.

Tống phu nhân càng bất lực mà nhìn con gái: “Tiểu Tuyết, con đang đùa sao? Một cô gái trẻ tuổi như Tiểu Khương, sao có thể hiểu phong thủy chứ?”

Bởi vì Khương Chi giúp con gái mình thấy rõ tra nam, cho nên thái độ của bọn họ cũng không tệ lắm, nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là bọn họ hoàn toàn tin tưởng năng lực của Khương Chi.

Tống lão gia cũng nói: “Tiểu Khương, chuyện này không làm phiền cháu nữa, cháu và Tiểu Tuyết vào nhà ăn chút đồ, tâm sự gì đó đi.”

“Thật sao? Nếu đã như vậy, vậy tôi đi đây.” Khương Chi cũng không khách sáo với bọn họ, quay đầu định đi.

Cũng may Tống Dư Tuyết nhanh chóng ngăn cản cô lại, tức giận liếc ba mẹ mình một cái, dỗ dành nói: “Đừng đi đừng đi, đến cũng đã đến rồi, hôm nay cô chắc chắn phải xem phong thủy này!”

“Được rồi.” Khương Chi miễn cưỡng đi vào cửa lớn nhà họ Tống.

Vừa vào cửa, cô đã cảm giác được trong căn nhà này lan tràn một cỗ khí tức không tầm thường.

Không thể không nói, phong thủy nơi này... quả thật có vấn đề rất lớn.