Đây là lần đầu tiên Khương Chi nhìn thấy cách trang trí bên trong căn nhà này, không nhịn được lại cảm thán thẩm mỹ ưu tú của chủ nhân căn nhà này.
Trong phòng chọn phong cách đơn giản kiểu hiện đại thống nhất. Vừa tinh xảo lại hào khí, trong thanh lịch lộ vẻ trầm ổn.
Tùy ý đều có thể ngửi thấy mùi gỗ thơm khiến người ta thả lỏng thể xác và tinh thần, phong cách lịch sự tao nhã.
Sau khi ngồi xuống ban công, cô thưởng thức mà nhìn xung quanh một phen, mới nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Từ lúc Lục Tư Thần xuất hiện, Tiểu Hắc vẫn không dám đến gần anh. Cho dù là lần trước ăn đồ hộp ở trong sân nhà anh, cũng cách anh một đoạn khoảng cách.
Cô cảm thấy chắc là trong lòng người đàn ông này biết rõ ràng, đó là bởi vì trong cơ thể anh có tà khí.
Chỉ sợ bắt đầu từ nhiều năm trước, cũng không có bất cứ động vật nhỏ nào dám thân cận quá mức với anh.
Từ Sùng pha trà xong liền lui ra, lúc này đang trừng mắt với Tiểu Hắc ở trong sân.
“Đưa tay qua đây.” Khương Chi mở miệng phá vỡ sự yên lặng.
Lục Tư Thần rũ mắt nhìn tay mình: “Tay nào?”
“Tay nào cũng được.”
Vì thế, anh đặt tay trái lên mặt bàn.
Ngón tay của anh sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da trắng lạnh, hơi lộ ra hàn ý.
Khương Chi không hề để ý mà đặt tay mình lên, sắc mặt không chút thay đổi mà cảm nhận.
“Mới qua hai ngày, tà khí trong cơ thể anh đã sinh trưởng còn nhanh hơn lần trước.”
Ánh mắt Lục Tư Thần dừng trên ngón tay dài nhỏ trơn bóng của cô, cũng không ngoài ý muốn mà khẽ nhếch khóe miệng.
“Vậy sao?”
“Anh thật không quan tâm một chút nào sao?” Chân mày cô khẽ nhíu lại, thành thật mà nói, cô chưa từng thấy qua người nào có thể nhìn thoáng như vậy.
Lại nghe thấy anh thản nhiên nói: “Nói không quan tâm, đó là giả.”
“Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, quen rồi.”
Anh đã học được, nên chung sống hòa bình với thứ ở trong cơ thể này như thế nào.
“Hơn nữa, tôi chỉ có thể tiếp nhận. Dù sao, cũng không ai có thể giải trừ khốn cảnh này thay cho tôi.”
“Tâm tính của anh đúng là mạnh mẽ.” Khương Chi nói: “Khó trách đã như vậy rồi, anh còn có thể trở thành nhân vật lớn nổi tiếng ở Đế Đô.”
Nếu không trận tai nạn xe cộ khiến cho anh không có cách nào đứng lên kia, chắc anh vẫn là cường giả trong mắt mọi người nhỉ.
Giờ phút này cô mới ý thức được, người đàn ông này đúng là có một trái tim cường đại hơn nhiều so với người bình thường, không khỏi sinh ra một tia bội phục.
Lục Tư Thần nhìn thẳng vào cô, bỗng nhiên nói:
“Nhưng khi cô xuất hiện và nói với tôi, có thể đưa tôi ra khỏi hoàn cảnh khó khăn này, tôi đột nhiên không muốn tiếp tục sống với nó nữa.”
“Như thế mới là bình thường, ai lại muốn chung sống với thứ không tốt như vậy chứ?” Cô thu tay lại, tầm mắt rơi vào chiếc vòng tay đàn mộc giữa cổ tay anh.
“Cái này đã được cao tăng khai sáng phải không? Miễn cưỡng có thể ngăn chặn khí phách trên người anh không tràn ra ngoài.”
Nếu không những người xung quanh anh đều sẽ bị ảnh hưởng.
Lục Tư Thần dùng tay kia vo hạt châu, “Ừ, năm rơi xuống nước, ông nội đã đặc biệt xin cho tôi.”
Khương Chi cầm lấy chén trà uống một ngụm, mới hỏi: “Chắc là ông nội anh đã không còn rồi nhỉ?”
Tầm mắt Lục Tư Thần rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo to bằng bàn tay của cô, đột nhiên hỏi ngược lại: “Khương đại sư, không phải cô có thể dễ dàng tính ra sao?”
Lúc anh gọi “Khương đại sư”, lại mang đến cho người ta cảm giác rất khác với lúc Diệp Kỳ Thụy gọi ra.
Khương Chi không biết nên hình dung như thế nào, dù sao nghe được xưng hô này từ trong miệng anh, lại đối diện với đôi mắt còn sâu hơn so với bóng đêm kia, luôn cảm giác có chút vi diệu.
Nghe ra ý tứ mang theo vài phần trêu chọc kia, cô rời mắt không một dấu vết.
“.... Nhưng tôi không tính ra người và chuyện có liên quan đến anh, bởi vì mệnh cách của anh không giống với người khác.”
Anh chớp chớp mắt.
“Thì ra là thế.”
Lại nói: “Đúng vậy, ông nội tôi đã qua đời vào sáu năm trước.”
“Ồ.” Cô bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt anh, giơ tay lên.
“Nhắm mắt lại. Anh chắc chắn là muốn nhìn tôi chằm chằm như thế sao?”