Được rồi đó đại gia, anh xứng sao.
"Anh có thể mất trí nhớ không?" Phương Tri Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi người bên cạnh.
"Cậu thấy sao, thầy Hoa Tuyết?" Quý Hành Xuyên hỏi ngược lại.
Phương Tri Nhiên: "..."
Thầy Hoa Tuyết muốn cho anh một đập.
Sau khi rời khỏi triển lãm anime, thầy Hoa Tuyết như bị hết pin, mí mắt càng ngày càng nặng.
Lúc Quý Hành Xuyên quay đầu ra nhìn lần nữa, con kiến trong chảo nóng đã cúi đầu trước số phận.
Phương Tri Nhiên ngủ rồi.
Cậu là một người khá ồn ào nhưng lúc ngủ lại rất yên tĩnh.
Sau khi tẩy trang, chàng trai trông vô cùng thanh tú, so sự lộng lẫy khi trang điểm thì lúc này gương mặt ấy trông đẹp mà ngoan hiền hơn rất nhiều.
Đèn đường chiếu lên khuôn mặt chàng trai qua cửa sổ ô tô, bóng của hàng lông mi đổ xuống, ở đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ rất khó nhận ra.
Nghĩ đến vẻ mặt và đôi tai đỏ bừng vừa rồi của thiếu niên như kiểu sắp chết ngay tại chỗ, Quý Hành Xuyên suýt nữa không nhịn được cười.
Quãng đường từ thành phố C về thành phố S không xa lắm.
Hai giờ sau, Phương Tri Nhiên đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cổng trường đại học A.
"Cảm ơn đàn anh." Cậu khàn giọng nói, xách theo túi lớn túi nhỏ của mình xuống xe.
Người cosplay ra ngoài mà không có sự hỗ trợ của tổ hậu cần sẽ có bộ dạng thế này.
"Rơi một cái rồi kìa." Đàn anh từ phía sau nói: "Để tôi cầm giúp cậu."
Phương Tri Nhiên: "Vâng, vâng."
Đàn anh đúng là người tốt.
"Có nặng không?" Cậu quay đầu lại, khách sáo hỏi.
"Cũng tạm." Quý Hành Xuyên ôm một cái đuôi mèo, nói.
Phương Tri Nhiên: "..."
Cậu giật lấy cái đuôi, nhét nó vào trong túi.
"Này, Tiểu Nhiên." Một giọng nói vang lên: "Ấy, đàn anh Quý, sao hai người lại ở đây? Hai người đến trường cùng nhau à?"
Trong nháy mắt, Phương Tri Nhiên đã tỉnh hồn lại.
Đúng vậy, trước mắt chỉ có đàn anh biết cậu là một người cosplay hoạt náo.
Nhưng mà chỉ cần cậu không nói, đàn anh không nói thì chuyện này mãi mãi là một bí mật.
Một ý nghĩ chợt nảy ra, ánh mắt của cậu trôi về phía yết hầu của đàn anh.
Hay là đánh thuốc mê đàn anh, đàn anh liệu có đáng tin không?
Phương Tri Nhiên nở nụ cười của một nhân vật phản diện.
Quý Hành Xuyên đang định trả lời Phan Hủ thì đột nhiên cảm giác được ánh mắt của đàn em.
Chàng trai hơi mím môi, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, ngấn nước, giống như đôi mắt trứng chần nước sôi sắp khóc tỉ tê trong anime.
Yết hầu của Quý Hành Xuyên chuyển động một cái.
"Tôi gặp cậu ấy ở chỗ cách trường không xa, nên cho cậu ấy đi nhờ một đoạn." Quý Hành Xuyên nói.
"À à ra vậy." Phan Hủ nói: "Vậy tôi đến phòng thí nghiệm đây, mai gặp lại ở nhóm nhé, bye bye."
Phan Hủ ôm máy tính rời đi, Phương Tri Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Thành công rồi, đàn anh dưới sự uy hϊếp của cậu đã giúp cậu giữ bí mật.
Nghĩ thì dễ hơn làm, chỉ cần để mắt đến đàn anh là được.
"Đàn anh ơi." Cậu thề với trời: "Em đảm bảo sở thích của em sẽ không ảnh hưởng đến việc học, xin anh đừng nói cho người khác biết."
Quý Hành Xuyên: "..."
Trời đã khuya, cả hai đều không có ý định đến phòng thí nghiệm vào lúc này.
Phương Tri Nhiên đẩy chiếc vali nhỏ, đi về phía ký túc xá cùng Quý Hành Xuyên.
"Cosplay chính là... Nhập vai." Phương Tri Nhiên cố gắng giải thích: "Có nghĩa là muốn đến gần hơn với nhân vật mà mình yêu thích, cho nên sẽ ăn mặc giống như nhân vật đó."
Với cả... Em cũng không đặc biệt thích mặc váy ngắn.
Cậu không muốn giải thích đến mức này.
Hiện tại chuyện đã đến nước này, trong lòng đàn anh, có lẽ cậu đã là một kẻ dị hợm.
Đàn anh của cậu dường như muốn nói gì đó thì bỗng nhiên điện thoại reo lên cắt ngang.
Phương Tri Nhiên hơi sửng sốt.
Trên màn hình điện thoại hiển thị người gọi là "Mẹ".
"Alo? Mẹ ạ?" Cậu nhận điện thoại.
"Nhiên Nhiên à." Bên kia điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.