Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 36

Lúc 2 giờ sáng đổi mới nơi điểm danh tại quán cafe Thanh Hà cách bệnh viện chưa tới 2 kilomet, yêu cầu đến nơi lúc 3 giờ sáng. Khi đó thời gian triệu hồi Viêm Tễ chỉ còn chưa đầy 1 phút, với tinh thần “đã giúp người thì giúp cho trót”, anh ta đã ra ngoài mở đường cho họ. Trong suốt 1 tiếng sau đó, mùi khét của ngọn lửa từ tuyệt chiêu của Viêm Tễ vẫn còn ngập tràn trên đường phố. Không có lũ Dạ thi bén mảng tới gần, nhờ vậy cả nhóm đã vào quán cafe một cách an toàn.

Lần này ngoài họ ra, quán cafe còn chào đón hai đội lẻ khác.

Một đội trong đó đã mất người dẫn dắt, hai tân binh có thể sống sót đến giờ cũng không dễ dàng gì.

Đội còn lại gồm một người dẫn dắt và một tân binh.

Cả bốn đội có tổng cộng 9 người, tính ra sau bốn ngày vào ải, tỷ lệ tử vong của người chơi đã vượt quá một nửa.

Vì đông người hơn nên thời gian trực đêm của mỗi người giảm đi rất nhiều, ai cũng có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Quán cafe chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống nóng hổi, xoa dịu tâm trạng sợ hãi và mệt mỏi của người chơi. Sau khi ăn uống no đủ, mọi người đều có một giấc ngủ ngon.

Trời đã sáng tỏ.

Lộ Đinh Liễu ngáp một cái, mở mắt ra. Qua khung cửa kính của quán cafe Thanh Hà, cô có thể nhìn thấy những con Cú ngày đang lượn lờ trên phố.

Điện thoại hiển thị còn 46 phút 28 giây nữa sẽ đổi mới địa điểm tiếp theo.

Hiện tại là 8 giờ 13 phút sáng, Tạ Bảo Thanh đang trực ca cuối cùng, những người khác vẫn còn đang ngủ.

Lộ Đinh Liễu ngậm hộp sữa ngồi xuống cạnh cô ta: “Cảm giác thế nào?”

“Hả?” Tạ Bảo Thanh ngơ ra, đáp: “Cũng ổn ạ.”

“Cái anh Viêm Tễ ấy, mấy ngày nay anh ta luôn quan sát hành động của chúng ta à?”

Tạ Bảo Thanh gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Lộ Đinh Liễu hỏi vu vơ: “Anh ta không đưa ra ý kiến gì mang tính xây dựng sao?”

Tạ Bảo Thanh ngượng ngùng: “Anh ấy… ồn quá, có lúc em còn phải ‘chặn tiếng’ anh ấy.”

Dù tối qua Lữ Nhất Sam nhiều lần dự đoán đội này sẽ toang nhưng đều bị vả mặt nhưng hôm nay anh ta vẫn dậy sớm livestream. Nhờ sự xuất hiện của Viêm Tễ tối qua, phòng livestream của anh ta lập tức thu hút lượng lớn người xem, độ hot tăng vọt, đưa anh ta lên vị trí đầu bảng xếp hạng của Mèo Trắng TV.

Anh ta muốn tận dụng cơ hội nổi tiếng trong một đêm này.

Nghe thấy hai người trong trò chơi nhắc đến Viêm Tễ, Lữ Nhất Sam nắm bắt thời cơ, lắc đầu nói: “Thẻ cơ bản mà Tạ Bảo Thanh rút được là Tiến Hóa 7, đúng là vận may đỉnh của chóp nhưng cô ta lại không hề có biểu hiện của một người chơi có một cao thủ Tiến Hoá 7 ở phía sau lưng, cũng hoàn toàn không nhận ra giá trị của một Người tiến hóa cấp 7.”

Tạ Bảo Thanh ngại ngùng nói: “Ví dụ như bây giờ anh ấy đang cứ nhắc mãi về hộp sữa sáng của chị. Anh ấy không đói hay khát nhưng lại thèm. À, giờ anh ấy bắt đầu đọc tên món ăn rồi, nào là vịt hoa nướng, gà ăn mày, thịt gác bếp, xúc xích nướng, hamburger, cocacola…” Nói đến đây, cô ta nuốt nước miếng.

Lữ Nhất Sam: “…”

Khu bình luận: “Đệch, đúng là Viêm Tễ mà!”

“Giá trị của Người tiến hóa cấp 7.”

“Nếu tôi là Tiểu Tạ thì tôi cũng chặn tiếng, ai mà chịu nổi khi vừa ăn bánh mì vừa nghe anh ta kể cái này chứ!”

“Xem ra streamer chưa từng xem ải cao cấp nên không biết Viêm Tễ là người như thế nào.”

Lữ Nhất Sam im miệng. Anh ta cảm thấy đội này vượt xa tiêu chuẩn của một đội tân binh thông thường, không phải kiểu mà anh ta có thể kiểm soát.

Nghe thấy loạt tên món ăn đó, Lộ Đinh Liễu đồng cảm thở dài: “Chị cũng thèm. Hầy, đồ ăn trong ải này không ổn chút nào.”

Tạ Bảo Thanh nói lí nhí: “Em thấy cũng khá ổn mà.”

Lộ Đinh Liễu xoa đầu cô ta, nói: “Cô bé tội nghiệp, chắc là lâu rồi em chưa được ăn ngon đúng không? Đợi em rời khỏi trò chơi, xuất viện xong, nhớ ăn thật nhiều món ngon nhé.”

Tạ Bảo Thanh gật đầu thật mạnh, vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Vâng.”

Lộ Đinh Liễu uống hết ngụm sữa cuối cùng, hỏi: “Viêm Tễ đâu, vẫn đang đọc tên món ăn à?”

Tạ Bảo Thanh nghiêm túc cắn một miếng bánh bao, trả lời: “Em chặn rồi.”

Khu bình luận đầy những tiếng “ha ha ha ha”.

Ngày thứ năm, mọi người tiếp tục đi loanh quanh trong khu số 7 của thành phố này.

Ngày càng nhiều đội tân thủ hợp lại để hành động cùng nhau, giúp tăng cường sức mạnh chiến đấu của họ nhưng cũng gây ra rất nhiều mâu thuẫn. Thức ăn và nước uống hạn chế vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất chính là tranh giành thuốc giải độc. Một nơi điểm danh thường chỉ cung cấp ba đến năm lọ thuốc giải độc, hoàn toàn không đủ dùng.

Từ góc nhìn toàn cảnh có thể thấy mười hai tiểu đội tân thủ đã hợp thành ba đại đội, mỗi đại đội có khoảng tám chín người, chỉ số sinh mạng và chỉ số tinh thần của những người này đều hao hụt, đủ để thấy tỷ lệ thương vong trong ải này rất cao.

Cùng lúc đó, độ khó của việc điểm danh thành công cũng ngày càng tăng cao.

Các nơi điểm danh càng ngày càng gần trung tâm khu số 7, số lượng Cú ngày và Dạ thi ngày càng nhiều lên, xung quanh là các tòa văn phòng của Umbrella. Mỗi ngày các tiểu đội có thể kích hoạt từ hai đến ba nhiệm vụ cấp C nhưng một khi một người mới nhận nhiệm vụ, về cơ bản sẽ không có ai sống sót. Cũng có người mới mắc lỗi giống Tống Hà, nâng cấp nhiệm vụ, từ đó kéo cả tiểu đội xuống vực thẳm.

Một khi chỉ số sinh mạng xuống thấp đến mức nguy cấp, rất nhiều người sẽ trở nên hoảng loạn và điên cuồng, không ai muốn chết trong ải cả.