Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 34

“Ngẫm lại thì nhịp chiến đấu đều do cô em tân binh này dẫn dắt, mặc dù trước đó Vũ Phiến nói khả năng miễn nhiễm của cô ấy không đủ để đối phó sáu con Quỷ nhưng cô ấy có bỏ cuộc đâu, lợi dụng luôn cả khả năng miễn nhiễm để giành quyền chủ động tấn công, tạo cơ hội cho Chử Nhàn và Khương La thở dốc sau đó phản công.”

Lữ Nhất Sam không bàn tới đúng sai: “Gϊếŧ Quỷ không phải chỉ chặt đầu là xong, họ cần tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi, nếu không mọi cố gắng hiện tại sẽ không thay đổi được kết cục. Nhiệm vụ B+ không hề dễ đối với một đội gồm một Người tiến hóa cấp 3, cấp 4 và một tân thủ.”

Chử Nhàn giẫm lên đầu con Quỷ, bắn gãy cột sống để phá huỷ khả năng di chuyển của nó, nói ngắn gọn: “Nhanh lên.”

Trong thời gian này, tiến độ nhiệm vụ đã tăng lên 70, đủ để chứng minh rằng họ đã chọn đúng.

Khương La và Lộ Đinh Liễu lao vào văn phòng.

Chử Nhàn nhìn sàn nhà lênh láng máu, vương vãi tứ chi cụt cùng với ba người không rõ sống chết.

Tống Hà bị xé mất một chân. Toàn thân Tạ Bảo Khanh bê bết máu, Tần Chấn Vân đỡ thay cô ta một vết thương trí mạng, dù vậy ngực cô ta vẫn bị cắt một vết sâu lộ xương trông rất đáng sợ.

Chử Nhàn nhìn giao diện thông tin ải hiển thị số lượng thành viên của đội trước mắt là 3/5, vẻ mệt mỏi và đau lòng thoáng qua trong mắt anh ấy.

Tống Hà và Tạ Bảo Khanh vẫn còn thở, Chử Nhàn lấy thuốc giải độc trong túi ra tiêm cho họ. Chỉ cần họ còn 1 điểm chỉ số sinh mạng, tác dụng hồi phục của thuốc vẫn có thể tăng chỉ số sinh mạng để họ có thể cầm cự khi gặp nguy hiểm.

Lữ Nhất Sam tiếc hùi hụi ôm đầu: “Lãng phí quá!”

“Tiểu Tạ, Tống Hà.” Chử Nhàn khẽ gọi họ.

Tạ Bảo Khanh và Tống Hà tỉnh dậy.

Tống Hà nói: “Em vẫn còn sống sao? Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa? A! Đau đau đâu, chân em đâu rồi?”

Trong khi đó, Tạ Bảo Khanh lặng lẽ nhìn Tần Chấn Vân đã không còn thở, khóc oà lên: “Lẽ ra tôi… Chỉ thiếu một chút nữa là tôi đã có thể cứu được ông ấy rồi! Thẻ bài của tôi…”

Khi mới vào trò chơi, cô ta từng giật mình hét lên vì gặp thi thể treo cổ, chính Tần Chấn Vân đã xuất hiện an ủi cô ta.

Nhưng vào thời khắc quan trọng, cô ta lại không thể cứu được ông ta.

“Con người ai cũng có lúc lực bất tòng tâm mà.” Chử Nhàn an ủi.

Tạ Bảo Khanh sụt sịt nói: “Lẽ ra tôi đã có thể làm được…”

“Thầy Chử!” Trong văn phòng, Khương La hét lên.

Họ vừa có một phát hiện quan trọng.

Trên hai bức tường trong văn phòng của người phụ trách treo rất nhiều tranh, một bức trong đó có thể di chuyển được. Khi lấy tranh xuống, họ thấy trên tường có một dấu vết khó nhận ra. Ở đây có một bức tường ẩn.

Nhưng họ không tìm được cách mở nó.

Chử Nhàn nghĩ ngợi rồi cúi xuống lục lọi trong đống quần áo rách rưới của những con Quỷ. Anh ấy tìm được một tấm thẻ, cùng lúc đó, đôi cánh sau lưng một con Quỷ đã bị chém đầu khẽ động, đâm thẳng về phía anh ấy! Chử Nhàn không tránh kịp, cố chịu đau bắn nát xương sống của nó.

Những con Quỷ còn lại cũng bắt đầu rục rịch, chỉ chặt đầu hay tách rời tứ chi vẫn chưa đủ để gϊếŧ chúng.

Chử Nhàn trở tay ném tấm thẻ về phía Khương La: “Nhanh lên!”

Khi thẻ được dán lên tường, một vòng sáng màu xanh lam xuất hiện trên bức tường trắng, nó xoay tròn, sau đó là một tiếng “cạch” rất nhẹ. Mảnh tường nhỏ kia bắn ra, Khương La kéo nó ra, phát hiện bên trong có một nút bấm.

Tiến độ nhiệm vụ đạt 90.

Nhưng Khương La chần chừ.

Bởi vì nút bấm trên đó không phải là “Đóng cửa phòng thí nghiệm” mà là “Chế độ tự huỷ khẩn cấp”.

“Chúng ta…” Cô ấy nói: “Chuẩn bị chạy thôi.”

Khương La nhấn nút.

Tiến độ nhiệm vụ đạt 95.

Cả phòng thí nghiệm Thánh Vũ bắt đầu vang lên âm thanh thông báo điện tử:

“Chế độ tự huỷ khẩn cấp đã được kích hoạt, đếm ngược mười phút, các nhân viên vui lòng rời khỏi ngay lập tức.”

“Đếm ngược 9 phút 59 giây…”

“Cảnh báo! Khu A1 bị phá hoại từ bên ngoài, khu A2 bị phá hoại từ bên ngoài, khu C2 bị phá hoại. Cảnh báo! Xuất hiện hiện tượng vật thí nghiệm bỏ trốn! Cảnh báo! Kích hoạt phương án ngăn chặn vật thí nghiệm bỏ trốn, đếm ngược đổi thành năm phút, các nhân viên vui lòng rời khỏi ngay lập tức!”

Khương La và Lộ Đinh Liễu lao ra khỏi văn phòng, Tạ Bảo Thanh đã đứng dậy, Chử Nhàn cõng Tống Hà bị mất một chân. Lộ Đinh Liễu nhớ rõ đường, dẫn đầu chạy như bay qua hành lang ngoằn ngoèo, quay lại thang máy.

Âm thanh điện tử: “Đếm ngược 2 phút 28 giây.”

Có nước màu xanh lam nhạt từ đâu đó tràn ra khiến hành lang phòng thí nghiệm Thánh Vũ trở nên trơn trượt.

Mực nước càng lúc càng dâng cao.

Lộ Đinh Liễu chạy tới trước bấm nút thang máy.