Tôi Nổi Tiếng Sau Khi Tham Gia Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 28

“Tầng... hầm... thứ 6, đến nơi rồi.”

Cửa thang máy mở ra, âm thanh điện tử thông báo tầng lầu vang lên, mang theo chút gì đó lạnh lẽo và kỳ dị khiến Tống Hà rùng mình.

Trước mắt họ là một hành lang dài màu trắng, ánh sáng mờ xanh lần lượt sáng lên từng đoạn.

Đi theo hành lang, họ đến trước một cánh cửa kính.

Cửa bị khóa, cần xác thực mống mắt, dấu vân tay hoặc thẻ từ để mở.

Lộ Đinh Liễu bước đến gần máy quét mống mắt, chớp chớp mắt trước cảm biến. Một tiếng “Bíp” vang lên.

Giọng nói máy móc nữ tính vang lên một cách thân thiện: “Xác thực thành công. Nhân viên Lộ Đinh Liễu, chào mừng trở lại.”

Những người còn lại sửng sốt nhìn cô.

Lộ Đinh Liễu suy tư, nói: “Trong trò chơi, chẳng phải thân phận của chúng ta là nhân viên tập đoàn Umbrella sao? Tôi chỉ muốn thử xem liệu có quyền hạn gì không.”

Bên trong cánh cửa kính là một hành lang dài khác nhưng khác với bên ngoài, hai bên hành lang này đều là những căn phòng, mỗi phòng có bảng hiệu ghi rõ mục đích sử dụng.

Toàn bộ phòng thí nghiệm Thánh Vũ cực kỳ rộng lớn, cấu trúc là những hành lang nối liền nhau như một mê cung. Hai bên căn phòng có thể nhìn vào bên trong qua cửa kính, số khác thì kín bưng, không thể nhìn thấy gì.

Để tìm hiểu công dụng của Thuốc Nước Xanh Lam, cách trực tiếp nhất là tìm phòng tài liệu.

Hầu hết các phòng ở đây đều ghi “Phòng thí nghiệm”, kèm theo các con số, phòng số lớn nhất mà Lộ Đinh Liễu nhìn thấy là 36. Ngoài ra còn có mười “Phòng nghiên cứu Thánh” và một số phòng điều chế dược phẩm.

Bên cạnh đó còn có các phòng hành chính, tài vụ và nhân sự.

Tần Chấn Vân thắc mắc: “Nơi này được xây dựng bí mật, rõ ràng là để làm nghiên cứu phi pháp, sao lại có cả những phòng ban bình thường thế này?”

Lộ Đinh Liễu nói: “Có lẽ chỉ là treo tượng trưng thôi, bên trong không làm những việc bình thường.”

Khương La với vẻ tinh quái lên tiếng: “Có muốn vào xem thử không?”

Lộ Đinh Liễu thử mở một phòng nhưng lại có vẻ tiếc nuối: “Không mở được.”

Khương La nói: “Có thể thử dùng bạo lực để phá cửa.”

Cả hai thật sự bắt đầu nghiên cứu cách phá cửa.

Tìm được một lúc thì Tống Hà bỗng kêu lên: “Phòng tài liệu! Cũng cần xác thực mống mắt hoặc vân tay. Để em thử xem.”

Cậu ấy đặt ngón tay cái lên máy quét và nhấn mạnh.

Giọng máy móc lại vang lên: “Xác thực thành công.”

“Cạch.” Cửa hiện thông báo mở khóa, Tống Hà đẩy cửa vào.

Ngay sau đó, cậu ấy hét lên thảm thiết.

Bình luận: “Vãi, Khai Môn Sát.”

“Đây chắc là điểm khó của nhiệm vụ cấp C nguyên bản rồi, giống như đặc biệt dành cho cậu học sinh cấp ba não ngắn này.”

“Cũng đừng nói thế, nhiều cao thủ còn không né được mấy pha Khai Môn Sát như này đâu.”

Tống Hà bị móng vuốt sắc nhọn của Dạ thi vừa lao ra cào rách ngực, vết máu dài ngoằn ngoèo đầy hung hiểm. Cậu ấy liên tục lùi lại, trong khi con Dạ thi thở dốc, rít gào, mắt đỏ lòm, chảy dãi và lao tới định móc tim cậu ấy. Lộ Đinh Liễu vung mạnh thanh trường đao, chặt đứt hai cánh tay của nó.

Ngay sau đó, Khương La bổ thêm một nhát, chém bay đầu nó.

Tống Hà nhìn chằm chằm vào bên trong phòng tài liệu, sợ đến mức lắp bắp nói không thành lời: “Còn... còn nữa, nhiều... lắm...”

Lộ Đinh Liễu cũng đã nhìn thấy. Trong bóng tối mịt mù của phòng tài liệu, có bảy tám đôi mắt đỏ rực lơ lửng giữa không trung, đầy đe dọa.

Khương La giơ cao thanh đao, khí thế hừng hực: “Xông lên nào!"

Lộ Đinh Liễu cùng cô ấy lao vào phòng, nhanh gọn dọn sạch Dạ thi như bổ dưa chém rau.

Ngoài cửa, tóc Tần Chấn Vân đã điểm bạc đứng nhìn, thở dài đầy tiếc nuối: "Rốt cuộc thì đây vẫn là thế giới của người trẻ."

Tống Hà vịn tường đứng dậy, vừa lúc thấy một cái đầu trừng trừng lăn ra khỏi phòng tài liệu. Cậu ấy sợ đến mềm nhũn chân, lại ngã ngồi xuống đất.

Tần Chấn Vân: "…Người trẻ với người trẻ vẫn có sự chênh lệch thôi."

Chử Nhàn bật cười, khẽ vỗ vai ông ta nói: "Lão Tần, trong trò chơi này, mọi thứ đều có thể xảy ra."

Tần Chấn Vân cười nhạt nói: "Được bước đi trở lại, tôi đã hoàn thành tâm nguyện rồi."

Ông ta vốn là một người đam mê leo núi nhưng hơn mười năm trước đã gặp tai nạn, gãy chân.

Chử Nhàn nói: "Phía trước vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ."

Trong lúc hai người nói chuyện, hai cô gái đã dọn sạch toàn bộ lũ xác chết.

Khương La giơ ngón trỏ, lắc lắc trước mặt Lộ Đinh Liễu: "Cô gái nhỏ, em còn phải luyện thêm nữa."

Lộ Đinh Liễu nói: "…Cô chỉ gϊếŧ nhiều hơn tôi đúng một con thôi."

Vừa nói, cô vừa sờ soạng tìm công tắc trong phòng và bật đèn lên.

Phòng tài liệu có nhiều hàng giá sách, trên đó nhét đầy những tập tài liệu.