Sau khi ăn uống no nê, hai đội xuất phát đến Quảng trường Tây Phong.
Thời tiết trong ải là mùa thu, không quá lạnh cũng chẳng quá nóng, ánh mặt trời trên không trung dịu dàng chiếu xuống.
Quá yên tĩnh.
Hai đội vốn có xe nhưng trong mấy ngày vừa qua, tất cả đều bị phá hủy. May mắn thay, Quảng trường Tây Phong cách công viên hồ Ánh Trăng không xa, họ quyết định đi xe đạp công cộng đến đó.
Từ phía xa, tiếng kêu the thé của Cú ngày vọng đến. Lộ Đinh Liễu ngoảnh đầu lại, trông thấy xung quanh chùa Nguyệt Hồ Sơn, bầy Cú đông đúc đến mức đen kín cả trời.
Chúng đang tỏa ra khắp thành phố, một phần trong đó bay thẳng về phía nhóm của Lộ Đinh Liễu.
Đột nhiên, một tia sáng đỏ lóe lên trên bầu trời chùa Nguyệt Hồ Sơn, bầy Cú ngày thét lên những tiếng kêu thảm thiết rồi rơi ào ạt xuống rừng núi, không rõ sống chết.
Lộ Đinh Liễu nheo mắt, dường như thấy bóng người lơ lửng giữa không trung phía bên đó.
Chử Nhàn cũng nhìn thấy. Anh ấy đặt tay lên vai Lộ Đinh Liễu, bình tĩnh nói: "Ít nhất là cấp sáu, đừng nhìn nữa. Phía trước có người."
Đó là một nhóm người chơi, ba người. Họ lái chiếc xe mui trần, chạy một vòng trước mặt họ rồi người tài xế đó nháy mắt, huýt sáo với vài người đi xe đạp công cộng, chạm hai ngón tay lên trán chào kiểu phóng khoáng, sau đó tăng tốc biến mất.
Khương La than thở: "Tôi đúng là đã cảm nhận được sự chênh lệch giàu nghèo rồi."
Lộ Đinh Liễu phẫn nộ: "Khoe của như thế, quá thiếu đòn rồi! Chúng ta đoạt chiếc xe đó về đi!"
Khương La nói: "Ý hay đấy!"
Chử Nhàn: "… Đừng quậy nữa."
Trên bản đồ, năm điểm vàng đều nằm trong khu bảy nhưng khu bảy cũng không nhỏ. Nếu không có cùng một điểm đến, khó lòng mà đυ.ng mặt được nhau.
10 giờ 30 phút, mấy người họ đến Quảng trường Tây Phong.
Cả Quảng trường chỉ có một lối vào mở với một máy quét thẻ được lắp tại đó. Tống Hà trông thấy máy quét thẻ, vui mừng như gặp người thân, lao thẳng đến nhưng lại đập đầu vào tấm kính vô hình.
Giọng nói máy móc vang lên rõ ràng: "Chưa đến thời gian điểm danh, xin vui lòng thử lại sau."
Tống Hà ngơ ngác.
"Ôi trời.” Khương La ngước nhìn bầu trời, nói: “Ngày thứ tư rồi, độ khó quả nhiên tăng lên."
Không thể vào phòng an toàn đồng nghĩa với việc họ phải lang thang ngoài trời cả ngày lẫn đêm.
Quảng trường Tây Phong có một bầy Cú ngày đang lượn lờ, đánh hơi thấy mùi của con người thì lập tức lao đến.
Chử Nhàn bất ngờ nói: "Cú ngày không khó đối phó. Tiểu Tạ, lão Tần, hai người nhân tiện luyện tay đi. Có tôi và Khương La ở đây hỗ trợ, các cậu thử sử dụng thẻ cơ bản xem."
Khương La tiếp lời: "Tống Hà cũng tham gia nha. Thầy Chử giảng dạy có tâm lắm, nhất định phải chú ý nghe đấy."
Lộ Đinh Liễu khiếm tốn ham học nói: "Còn tôi thì sao?"
Chử Nhàn suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cô thì… bớt ra tay lại, để dành ‘tài liệu thực hành’ cho người khác đi."
Bình luận: "Ha ha ha, tôi đang trốn việc mà cười thành tiếng đây."
"‘Tài liệu thực hành’ Cú ngày: Bạn có lịch sự không vậy?"
Cuối cùng, Lộ Đinh Liễu được giao nhiệm vụ quan trọng, dựa theo tần suất mỗi 10 phút thử điểm danh một lần, xem khi nào mới có thể vào trung tâm thương mại.
Gần hai tiếng trôi qua, đến 12 giờ 20 phút, Lộ Đinh Liễu cuối cùng cũng phá được lớp kính vô hình đó để tiến vào bên trong.
"Nhân viên Lộ Đinh Liễu, điểm danh thành công."
Thông báo vừa phát ra, những người còn lại lập tức nối đuôi nhau theo vào trung tâm thương mại.
Ở lối vào trung tâm thương mại, đầu của bầy cú ngày đã chất thành một ngọn đồi nhỏ.
Mặc dù thành quả nhìn rất ấn tượng, Chử Nhàn cũng đã nói rằng Cú ngày không khó đối phó nhưng đó chỉ áp dụng với những người chơi kỳ cựu, quen thuộc với nguy hiểm như anh ấy. Đối với người mới, loài Cú ngày này chỉ riêng vẻ ngoài đã đủ khiến họ hoảng sợ. Không phải ai cũng có được tinh thần vững vàng như Lộ Đinh Liễu.
Sau hai tiếng chiến đấu, Tống Hà, Tạ Bảo Thanh và Tần Chấn Vân đã kiệt sức. Vừa bước vào trung tâm thương mại, cả ba lập tức nằm bệt xuống sàn, mồ hôi ướt đẫm, tay run rẩy khi cầm chai nước uống.
Khương La đau lòng kêu lên: "Trong hoàn cảnh này, nước quý giá đến thế nào các người biết không? Tay run như mắc Parkinson vậy, làm đổ hết cả ra sàn rồi, phí phạm quá!"
Tạ Bảo Thanh bị cô ấy dọa giật mình trước, tay càng run hơn, vội vàng vặn nắp chai lại, vẻ mặt đầy áy náy: "Xin lỗi…"
Khương La á khẩu.
Bình luận: "Ha ha ha, thiên địch!"
"Em gái này vẫn còn quá ngây thơ. Không như Tống Hà, đã quen rồi."
Chử Nhàn không nói gì, thực ra trong tình huống này, một chút đùa vui cũng có thể giảm bớt sự căng thẳng và sợ hãi.
Anh ấy nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, nói: "Mọi người nghỉ ngơi đi, nơi điểm danh tiếp theo sẽ được làm mới lúc năm giờ."
Cả nhóm nghỉ ngơi tại Quảng trường Tây Phong đến năm giờ chiều. Khi hoàng hôn buông xuống, nơi điểm danh mới khiến ai nấy đều có linh cảm không lành.
"Điểm điểm danh: Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Hủ Hổ. Thời gian điểm danh: 19:00."
Đúng bảy giờ tối, màn đêm bao phủ.
Trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc, không gian vắng lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng máy móc thông báo thành công việc điểm danh vang vọng.
Họ đã phải chiến đấu suốt dọc đường để đến đây. Khi trời tối, bầy Cú ngày rút lui, nhường chỗ cho Dạ thi trỗi dậy. Đáng sợ nhất là loại Đầu lông vũ.
Hành trình này cũng là một buổi dạy thực chiến.
Bình luận: “Nếu một ngày nào đó tôi buộc phải vào trò chơi này, chắc chắn sẽ lục tìm hết video giảng dạy của thầy Chử để xem."
Sau khi vào bệnh viện, Chử Nhàn nhận được thức ăn và thuốc giải độc đã chuẩn bị sẵn. Những người bị thương đều được tiêm một liều thuốc.