Đây đã là lần thứ hai Trình Hoài Thứ nghe cô bảo anh là "già" rồi.
Anh cũng không tức giận mà mặc kệ cô, chỉ kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay, tuy nhiên không hút thêm nữa.
Cho đến khi tàn thuốc rơi xuống, anh ném đầu lọc vào thùng rác.
"Ninh Ninh." Trình Hoài Thứ lên tiếng gọi cô.
Anh trêu chọc hỏi: "Chú già rồi à?"
Câu nói này nghe thế nào cũng giống như một lời đe dọa không tiếng động.
Đường Ninh đột nhiên nghĩ rằng, nếu bây giờ anh có thể nhìn thấy, chắc chắn ánh mắt rất sâu thẳm, khi nhìn người khác sẽ sắc bén như dao.
Theo nguyên tắc nên hèn thì phải hèn, cô cười trừ: "Cháu đùa thôi, chú nhỏ..."
Trình Hoài Thứ lè lưỡi, thản nhiên nói: "Sói mắt trắng nhỏ."
Cuối cùng, tất nhiên cô vẫn nộp mấy bức thư tình chưa kịp xem chữ ký là của ai kia ra.
Trình Hoài Thứ nghiêng đầu ngậm điếu thuốc, nghịch bật lửa tách tách, gộp mấy bức thư tình cùng tờ giấy cam kết đó lại với nhau.
Đè lên trên là rất nhiều giấy khen và huy chương.
Nhưng lâu lắm rồi không thấy ánh sáng mặt trời, chúng gần như đã bị phủ đầy bụi.
Rất nhanh, kỳ nghỉ hè bình lặng nhưng không bình thường này đã sắp đến hồi kết, ngày mai là ngày tựu trường lên lớp 12.
Nhưng trong kỳ nghỉ hè ngắn ngủi ấy, Đường Ninh nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào trước đây.
Không chỉ hoàn thành bài tập sớm, cô còn ôn lại trước một lượt sách giáo khoa, kỹ thuật múa cơ bản cũng không bị bỏ quên.
Tổng thể mà nói, mọi thứ đều giống như phép màu của tờ giấy cam kết vậy.
Buổi tối, Đường Ninh ngồi vào bàn, nhưng ngồi mãi mà không viết được chữ nào.
Đề thi và tài liệu quy định cô đã viết xong hết rồi, chỉ còn thiếu một nhiệm vụ do Vu Hồng giao cho vẫn chưa hoàn thành.
Là phải viết xong nguyện vọng trường đại học hoặc mục tiêu tương lai, đợi trước khi kỳ thi đại học tới sẽ phát cho bọn họ.
Theo một tiếng sấm nổ, những hạt mưa tí tách rơi vào cửa sổ.
Đường Ninh đặt bút xuống, chạy đến cửa sổ phòng ngẩng đầu nhìn lên, mây đen trên bầu trời thành phố kéo đến cuồn cuộn, mưa đang đổ như trút nước.
Còn dưới lầu, một chiếc Rolls-Royce phiên bản giới hạn đang đỗ trước cửa biệt thự.
Cô nhận ra chiếc xe đó, là xe của ông nội nhà họ Trình.
Ông ấy một đường cầm ô đi vào cửa, bảo dì Lưu đi gọi Trình Hoài Thứ xuống.
Trình Hoài Thứ thay một chiếc áo sơ mi màu xanh, khoanh tay hỏi: "Sao ba lại đến đây?"
"Ba không thể đến à?" Ông ấy ở cái tuổi này rồi mà cơ thể vẫn vô cùng cường tráng, liếc anh một cái, như có ý chỉ: "Ngồi xuống đi."
Đường Ninh biết chuyện sau đó cũng ngoan ngoãn xuống chào hỏi: "Ông nội ạ."
Ông ấy trông thấy Đường Ninh thì biểu cảm có hơi dịu đi, cùng cô nói chuyện phiếm: "Ninh Ninh sắp tựu trường rồi à."
"Vâng, là ngày mai ạ." Cô và ông vẫn luôn hỏi đáp như vậy.
Lúc đầu, cô bé mất cha mẹ giống như một con ốc sên nhỏ, chỉ muốn thu mình trong lớp vỏ, cũng không thích nói chuyện với Tô Hồi và Trình Bách Thành, trước mặt ông nội uy nghiêm hơn cả càng chỉ biết gật đầu lắc đầu trả lời.
Bây giờ cô không giống như hồi nhỏ nữa, nhưng vẫn sẽ sợ ông ấy.
Dì Lưu biết ông ấy thích uống trà, nên đã pha cho cả hai mỗi người một tách.
Trong phòng khách lập tức bốc lên hơi nóng, hương trà thơm ngát thoang thoảng.
Đường Ninh ở lại đây hay rời đi đều không thích hợp, vì vậy chỉ có thể tìm một việc gì đó để gϊếŧ thời gian.
Ông cụ nói thẳng ra lời đã chuẩn bị sẵn từ trước, hắng giọng trịnh trọng bảo: "Sau khi con bị thương, Trần thủ trưởng Không quân đã gọi điện quan tâm không ít lần, có thể thấy người ta coi trọng con như thế nào... Con rảnh thì liên lạc lại với người ta nhiều hơn đi."
Trình Hoài Thứ bình tĩnh nghe hết nửa câu đầu, khóe môi cong lên, mang theo chút chế giễu: "Ba muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
"Con gái ông ấy tuổi tác cũng xấp xỉ con, tiểu thư ấy nói năng lễ phép, khí chất cũng không tệ, nghe nói mấy hôm trước còn gọi điện đến không quân để tiến hành kiểm tra tâm lý định kỳ, con bé đã liên lạc với con rồi chứ?" Ông cụ nói xong thì liếc nhìn sắc mặt anh.
Đường Ninh tất nhiên cũng nghe thấy những lời của ông ấy, cô cũng biết điều đó có ý nghĩa gì.
Quả nhiên, chỉ cần nghe thấy tin tức liên quan đến Trình Hoài Thứ, cô sẽ không thể giữ được cái gọi là bình tĩnh.
Một vị đắng chát khó tả trào lên trong cổ họng.
Trình Hoài Thứ trả lời: "Con liên lạc rồi."
Ông ấy hỏi: "Thế nào?"
Giọng điệu của Trình Hoài Thứ không có gì gợn sóng, anh thẳng thừng nói: "Không thế nào cả."