Cô gái nhỏ nức nở một tiếng, sau đó nuốt hết tiếng khóc vào trong cổ họng.
Gần trong gang tấc, cô có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người Trình Hoài Thứ, rất nhẹ và rất nhạt.
Vì bị Trình Hoài Thứ cõng trên vai như vậy, Đường Ninh không biết tay mình nên để ở đâu, chỉ có thể cẩn thận nắm lấy một góc áo của anh giống như một con thú nhỏ nhỏ vô gia cư vậy.
Trình Hoài Thứ đã có thể không cần dùng gậy dò đường để lên cầu thang, chỉ là tốc độ vẫn chậm hơn người bình thường một chút.
Hơn nữa anh phải đảm bảo an toàn cho Đường Ninh nên toàn bộ quá trình đều dùng một tay nắm chắc tay vịn cầu thang.
Đường Ninh chỉ cảm thấy bàn tay còn lại của người đàn ông đang áp vào chân mình, bàn tay ấy rộng lớn, hữu lực, xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ bằng cotton liên tục truyền đến nhiệt độ.
Giống như hai viên bi nhỏ va chạm không ngừng, nhịp tim của cô bỗng chốc nhanh hơn bình thường.
Cuối cùng cũng đến trước cửa phòng cô, Trình Hoài Thứ đẩy cửa ra, cho đến khi đôi chân dài đã chạm vào mép giường.
Cũng tốt, Đường Ninh nghĩ nếu Trình Hoài Thứ không buông cô xuống, anh chắc chắn sẽ biết cô chỉ bị anh cõng một lúc thôi mà đã đỏ mặt như thế này.
Người đàn ông quỳ nửa gối xuống mép giường, sau đó cúi người về phía trước, động tác nhẹ nhàng đến vô hạn.
Đường Ninh được đặt xuống chăn bông một cách vững vàng, đầu mũi cô toàn là mồ hôi, không biết tại sao lại nóng như vậy.
Cô gái lật người nằm lên chiếc ga giường màu xanh lam đậm, có thể thấy người đàn ông đang chống tay ở phía trên mình, đường viền hàm dưới thanh thoát gọn gàng, yết hầu hơi nhô lên trông rất là đẹp.
Mặc dù khoảng cách gần như vậy chỉ duy trì được trong chốc lát.
Trình Hoài Thứ thẳng lưng, lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày: "Đắp chăn vào."
Trong phòng không bật đèn, giữa màn đêm âm u, sự tồn tại của anh chính là áp lực vô hình.
"Nóng quá..." Đường Ninh nhỏ giọng phản kháng, ngón tay thon nhỏ nắm chặt lấy chăn, nhất định không chịu kéo lên.
Nếu bây giờ Trình Hoài Thứ có thể nhìn thấy thì sẽ biết, sắc mặt cô đã đỏ bừng đến mức khó thở, l*иg ngực cũng không ngừng phập phồng.
Ban đầu chỉ là một yêu cầu hợp lý, nhưng khi đến tai Trình Hoài Thứ lại tự động chuyển thành cô đang làm nũng với anh.
Cô bị sốt vì dầm mưa, thuộc loại cảm lạnh, ra chút mồ hôi sẽ có lợi cho việc hồi phục nhanh hơn.
Trình Hoài Thứ hạ giọng nói: "Ninh Ninh nghe lời."
Trên thực tế, câu nói đó của Trình Hoài Thứ không phải là câu ra lệnh, nhưng giống như mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người, khiến tai Đường Ninh mềm nhũn, sau đó tự động đắp chiếc chăn mỏng lên người.
Đây là lần đầu tiên Đường Ninh được Trình Hoài Thứ gọi là Ninh Ninh, ngoài sự ngạc nhiên, trong lòng cô còn tràn ngập niềm vui khó tả.
Trước đây dường như có một lớp ngăn cách, anh không gọi cô là Đường Ninh thì cũng là cháu gái.
Trình Hoài Thứ không biết, những người thân thiết đều thích gọi cô là Ninh Ninh.
Cô hơi được đằng chân lân đằng đầu hỏi: "Chú nhỏ, sau này chú có thể gọi cháu như vậy mãi không?"
Răng khẽ cắn vào môi dưới, mong chờ câu trả lời của anh.
"Ninh Ninh?" Giọng anh hơi cao lên, như đang phối hợp dỗ dành đứa trẻ.
Trước khi đi, Trình Hoài Thứ không quên dặn dò: "Uống thuốc đã rồi hẵng ngủ."
Vài phút sau, dì Lưu cũng lên tiếng lên lầu, đưa cho cô thuốc hạ sốt, tiện thể pha thêm thuốc giải cảm.
Thuốc hạ sốt có tác dụng trực tiếp là gây buồn ngủ, sau khi mí mắt díu lại, cô gái nhỏ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say.
Chăm sóc Đường Ninh xong, Trình Hoài Thứ đi thẳng về phòng.
Trong phòng rất lạnh, thổi vào da mát rượi, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa vừa bùng cháy trong lòng anh.
Không phải chỉ là cõng đứa trẻ đó đi lại vài bước thôi sao?
Đường Ninh rất nhẹ, cộng thêm thói quen tập luyện hàng ngày của anh, không thể nào khiến anh mệt được.
Đã không mệt, anh đổ nhiều mồ hôi như vậy là bị làm sao.
Trình Hoài Thứ cau mày, đi vào phòng tắm tắm lại lần nữa.
Nước lạnh xối xuống, người đàn ông có sống mũi rất cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nước bắn ra tung toé, nhiều giọt nước theo cơ bụng săn chắc chảy xuống.