Độc Chiếm Thâm Tình

Chương 14

Một mảng tối đen sau khi mất điện như thế này chẳng khác gì thế giới mà Trình Hoài Thứ tạm thời mất thị lực nhìn thấy nên khả năng hoạt động của anh không bị cản trở.

Cô gái mang theo hơi nước và mùi sữa tắm như một đóa hồng thơm ngát lặng lẽ nở rộ trong đêm đen.

Anh trấn an: "Sợ không?"

Đường Ninh cứng đầu, thì thào: "Cũng... cũng bình thường ạ."

Có lẽ từ sau vụ tai nạn xe hơi bất ngờ đó, cô bắt đầu sợ máu, sợ bóng tối, lần trước đi qua con hẻm sau của trung tâm dạy nhảy trong tình trạng không có đèn, hơi thở của cô gần như muốn ngừng lại vì vậy mới khiến cô ngã trong lúc mất tập trung.

"Ừm, chú ở đây, cháu nắm lấy nhé." Giọng Trình Hoài Thứ trầm ấm, lời nói lại dịu dàng như dỗ dành trẻ con, lọt vào tai khiến người ta an tâm.

Anh để Đường Ninh nắm lấy góc áo, ít nhất cũng biết bên cạnh có người, sự bất an của cô sẽ giảm đi rất nhiều.

Thời gian tiếp theo giống như một trong những phút dài nhất của đêm nay.

Dần dần, nhịp tim cô chậm lại như được truyền vào một dòng nước ấm, tất cả đều do một câu nói của Trình Hoài Thứ mang lại sự ngọt ngào.

Hơn nữa, Trình Hoài Thứ không cho cô yêu sớm chứ không nói là không được thích thầm.

Ý nghĩ dần dần trôi xa cho đến khi ánh sáng trên trần hành lang nhấp nháy, thế giới đột nhiên sáng bừng.

Từ bóng tối chuyển sang ánh sáng, Đường Ninh cảm thấy chói mắt, không thích ứng được mà run rẩy hàng mi.

Lúc này, dì Lưu thở hổn hển đi lên lầu: "Ninh Ninh, vừa rồi chập điện, dì vừa kiểm tra xong thiết bị cung cấp điện, không sao chứ?"

Cô xấu hổ cúi mắt, rụt tay vẫn đang nắm góc áo anh lại, nhẹ giọng nói: "Con không sao, dì Lưu."

Việc mất điện đã kết thúc nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác của vải áo anh.

Mềm mại, còn có chút không thực.

"Vậy thì tốt, Ninh Ninh, ngủ sớm đi." Dì Lưu nói xong thì xuống lầu.

Đèn hành lang sáng trưng, Trình Hoài Thứ mò mẫm vào phòng tắm, định vứt chiếc áo sơ mi vừa thay ra vào máy giặt.

Nhưng vừa giơ tay lên, đầu ngón tay đã chạm vào một vật có cảm giác rõ ràng khác với chiếc áo sơ mi của mình.

Trình Hoài Thứ vào trường quân đội năm mười tám tuổi, sau khi tốt nghiệp thì lên chức trung úy, phục vụ trong không quân hai năm thì trở thành đại úy, xung quanh toàn là đàn ông thẳng thắn cục cằn, nhưng không có nghĩa là anh không biết thứ không thuộc về mình này là gì.

Đó là một cái áo ngực.

Khả năng tưởng tượng của đàn ông hẳn là bẩm sinh.

Áp chế sự bồn chồn khó hiểu trong lòng, anh từ từ thở ra một hơi.

Ra khỏi phòng tắm, giọng Trình Hoài Thứ khàn khàn, l*иg ngực run run nói: "Đường Ninh, đồ của cháu... có phải cháu quên trong phòng tắm của chú không?"

Mí mắt Đường Ninh giật một cái, trong nháy mắt có một dự cảm không lành.

Trong phòng tắm chỉ có một giá ngang để quần áo, trước khi tắm, cô đã trực tiếp gấp quần áo thay ra để lên đó.

Mà thứ để trên cùng chính là áo ngực của cô.

Do mất điện đột ngột cô ra khỏi phòng tắm đã quên mất chuyện này.

Nếu ở trong phòng tắm của mình thì không sao, đằng này lại là của Trình Hoài Thứ, còn bị anh... sờ thấy.

Xong đời rồi!!! Xấu hổ quá!!!

Đối mặt với hiện trường xấu hổ, Đường Ninh không dám thở mạnh, lẻn vào phòng tắm như kẻ trộm, ném chiếc áo ngực màu trắng ngọc trai kiểu thiếu nữ đó vào giỏ đựng quần áo bẩn của mình.

Sau đó, từ từ dùng lòng bàn tay che mắt mình lại.

Trình Hoài Thứ đương nhiên không hy vọng chuyện này gây ra phiền toái gì cho cô, rất chân thành giải thích tình hình thực tế.

"Xin lỗi, chú không cố ý, chỉ vô tình chạm vào dây đeo ở trên."

Đường Ninh cảm thấy nếu nói thêm nữa, sẽ càng nói càng xấu hổ.

Đường Ninh chớp chớp mắt như mang theo tiếng khóc cầu xin: "Chú Trình, chú đừng nói nữa..."

Trình Hoài Thứ sửng sốt, vẫn duy trì vẻ ngoài không vội không chậm: "Tóm lại, chú phải xin lỗi cháu."

Cô biết tình trạng mắt của Trình Hoài Thứ, vốn dĩ là do sự bất cẩn của mình gây ra tình huống khó nên sẽ không cho rằng đó là lỗi của Trình Hoài Thứ, thậm chí còn đổ lỗi cho mình.

Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào bóng hai người chồng lên nhau dưới ánh đèn một lúc, trong lòng đã lóe lên nhiều suy nghĩ.

Khi nghĩ đến một ý tưởng nào đó, trong mắt cô lóe lên một tia ranh mãnh.

"Chú Trình, chuyện này không phải do chú cố ý, nhưng nếu chú áy náy, có thể giúp cháu một việc nhỏ không?"

Lại giống như lần mặc cả trước.

Trình Hoài Thứ bình tĩnh chờ phần sau, muốn xem cô định giở trò gì.

Đường Ninh lấy hết can đảm: "Chú có thể gọi điện cho mẹ cháu không?"

Anh không hiểu: "Nói gì?"

"Là... ở nhà cháu học rất hiệu quả, không cần đưa cháu đến lớp học thêm." Đường Ninh cố gắng nói một hơi, tỏ ra mình rất lý trí.

Trình Hoài Thứ nhướng mày, tính toán thế nào cũng không hiểu được suy nghĩ của cô.

Đứa trẻ này... dám coi anh thành công cụ rồi sao?!